Thời điểm Vương Thu mở mắt ra, cảm thấy cả người nặng nề khó chịu, toàn thân cậu như đeo chì, nhúc nhích đầu ngón tay thôi cũng khó khăn.
"Sếp Trịnh?"
Cậu mở miệng nói chuyện, giọng còn nghèn nghẹn, nhưng dù cậu chỉ bật hơi Trịnh Quân cũng sẽ nghe thấy, anh lập tức hỏi cậu:
"Sao rồi, có khó chịu ở đâu không?"
"... Tàm tạm." Vương Thu nhờ Trịnh Quân nâng giường bệnh của cậu lên một chút, ngồi dựa vào đỡ tốn sức: "Chỉ là không có sức mà thôi."
Vương Thu nhìn đại ma đầu thường ngày luôn có dáng vẻ chỉnh chu, bây giờ chỉ mặc một bộ quần áo bệnh nhân, ngay cả mái tóc ướt dính vào trán cũng không để ý, muốn cười lại thấy đau lòng.
Vương Thu mím môi, cố gắng nói: "Người kia... đứa nhỏ kia thế nào rồi?"
Trịnh Quân nghe xong vô cùng tức giận: "Ngay cả cậu cũng sắp chết rồi, còn lo lắng cho người khác sao?"
"Em không phải, vẫn chưa chết đó sao?" Vương Thu nhìn Trịnh Quân tức giận, cố ý cười cười, còn trêu chọc chính mình: "Đại nạn không chết, ắt sẽ hạnh phúc đến cuối đời, hì hì."
"Hì cái quần què!" Trịnh Quân tức giận đập tay lên giường: "Cậu có biết cậu nhảy xuống cứu người, thiếu chút nữa tự mình tìm chết. Quả thực lỗ mãng! Ngu không ai bằng!"
Trịnh Quân càng nói càng giận, khuôn mặt đẹp trai đỏ cả lên: "Không phải ai biết bơi lội cũng đều có thể nhảy xuống nước cứu người. Cậu biết làm thế nào để người chết đuối không bấu víu vào cậu không? Cậu biết làm thế nào để túm người trong nước bơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-hoan-liem-cau/1091417/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.