Trịnh Quân cho rằng Vương Thu chỉ sắp xếp đến những thắng cảnh để đi dạo, kết quả trời còn chưa sáng đã bị Vương Thu réo dậy, đi leo núi như mấy cụ ông cụ bà.
"Là tôi không đủ tiền cho cậu xài, hay là cậu ngủ không được nên ăn no rửng mỡ?" Trịnh Quân trưng cái mặt khó ở đi trên đường núi, nhịn không được lải nhải: "Ngủ không ngủ, tiền không cần, chạy tới leo núi?"
"Cùng leo núi được không?" Vương Thu mang đôi giày da bò, bước đi linh hoạt. Cậu đứng trên một bậc thang đợi Trịnh Quân ở phía dưới chậm rì rì đi lên. Cậu nhìn gương mặt khó chịu của Trịnh Quân, nhịn không được bật cười: "Ha ha ha ha, em nghe nói trên núi này có một tòa miếu linh lắm, cho nên muốn đến cúng bái."
Trịnh Quân vô cùng khó chịu nhíu mày: "Đều là giở trò bịp bợm, cũng chỉ lừa được mấy tên ngốc như cậu thôi."
"Ây da, đến cũng đến rồi." Trịnh Quân trợn mắt nhìn những cụ ông cụ bà tràn đầy sức sống leo núi xung quanh, Vương Thu chạy đến khuyên, túm cánh tay Trịnh Quân kéo đi lên: "Sếp Trịnh, anh coi như đang tập thể dục đi, anh nhìn xem không khí này trong lành biết bao..."
"A." Sắc mặt Trịnh Quân không tốt, nhưng vẫn tùy ý để Vương Thu kéo đi, giống như quả cân nặng kéo chân.
__________
Ngoài dự kiến của Vương Thu, càng đến gần miếu người càng lúc càng nhiều, nhìn từ xa còn có cảm giác chen chúc.
Vương Thu buông lỏng cánh tay đang túm Trịnh Quân ra, nhìn về phía trước, không khỏi cảm thán.
"Nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-hoan-liem-cau/1091415/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.