Trịnh Quân sống trong một căn hộ lớn ở trung tâm thành phố.
Một người, 150 mét vuông.
Vương Thu còn nhớ đại ma đầu từng nói: "Mua cái nhà nhỏ này, cũng chỉ vì để tiện đi làm."
Khiến người khác ghen tị chết được.
Cũng may tâm thái Vương Thu bình thản, tinh thần ổn định, đổi thành người khác có lẽ sẽ sinh ra tâm lý căm thù nhà giàu.
Hang ổ của đại ma đầu, Vương Thu muốn vào thì vào, bởi vì cậu có lưu khóa vân tay.
Cậu là người duy nhất có được vinh dự này trừ Trịnh Quân. Nguyên nhân là để đại ma đầu có thể ra lệnh cho cậu chạy việc mọi lúc mọi nơi, lúc ấy Vương Thu lấy cớ không tiện để từ chối, Trịnh Quân cười khinh, nói với cậu: "Chỉ một căn nhà tồi tàn có gì mà không tiện, đừng có vì lười biếng mà lấy cớ, lưu vân tay lại đi."
Siêu hung dữ.
Quả nhiên, từ khi có được mở khóa vân tay, cậu chạy việc càng lúc càng cần mẫn.
__________
"Sếp Trịnh, anh cẩn thận một chút, đứng thẳng được không?"
Vương Thu nhọc nhằn kéo Trịnh Quân vào nhà, thể lực của cậu tuy cũng tàm tạm, nhưng với Trịnh Quân cao to như vậy, không chút sức lực mà dựa hẳn vào người cậu, Vương Thu khiêng không nổi con heo rừng này.
"Anh ngồi đây một lát..." Vất vả lắm mới đặt người ngồi xuống sô pha, Vương Thu thở dài: "Em đi rót nước."
Nói xong cũng không biết Trịnh Quân có đáp lại hay không, Vương Thu nhanh chóng đi vào phòng bếp.
Tủ lạnh trong nhà Trịnh Quân còn sạch sẽ hơn cái mặt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-hoan-liem-cau/1091397/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.