Trong hội trường kết hôn nổi lên hành khúc, Hướng Uyển Thanh bị LưuChí Tuyên cường kéo vào trong hội trường, sắc mặt của cô so với lụatrắng trên người cô còn tái nhợt hơn, ngũ quan xinh đẹp lạnh cứng khôngcó tức giận, bước chân lại nặng giống như khối chì……
Rõ ràng là việc vui nhưng khuôn mặt cô lại giống như khóc tang, thậmchí một đôi con ngươi còn chứa đầy nước mắt, sắc mặt chẳng những khôngcó nửa điểm vui mừng, quả thực giống như chịu cự hình thống khổ vạnphần.
Cô đúng là rất đau khổ bởi vì vừa rồi ở trong phòng nghỉ, Lưu ChíTuyên đột nhiên mang theo nụ cười ác liệt nói cho cô biết, sau khi La Ẩn bố trí xong hội trường, đã bị hắn phái thủ hạ 「 xử lý 」.
Cô giật mình kinh ngạc, sau một lúc lâu mới hiểu được ý của hắn, nhất thời kinh hãi trừng lớn hai mắt hít mạnh một ngụm khí.
「 Anh…… Giết anh ấy?」Giọng cô run hỏi.
「 Hắn là một người phiền toái giữ hắn lại chỉ làm lòng cho ta phiềnlòng, dù sao lợi dụng xong rồi thì dứt khoát giải quyết hắn.」 Lưu ChíTuyên nói cho cùng giết người giống như một việc nhỏ không đáng kể.
「 Anh làm sao có thể làm chuyện này? Làm sao có thể……」 Cô đau lòng dường như vỡ vụn, ngay cả mở miệng hít thở cũng không có.
「 vì sao không thể? Chỉ cần ta thấy không vừa mắt, ai cũng có thể trừ bỏ.」 Hắn tàn ác cười.
「 Anh không phải người! Anh là ác ma!」 Cô tức giận khóc kêu.
「 A,nhìn em xem ,làm sao thương tâm như vậy nha? Bất quá hắn đã chết, em cứ khổ sở như vậy thì được gì nha! Anh không thích thấy em vì ngườiđàn ông khác khóc.」 Lưu Chí Tuyên nắm cằm của cô hừ lạnh nói.
「 Phụt!」 Cô hít một ngụm khí, hướng hắn phun ra một ngụm nước miếng, giận không thể đánh hắn:「 Cút ngay! Đừng chạm vào tôi!」
Hắn sửng sốt sau đó lập tức nổi giận điên cuồng hét lên:「Tiện nhân này –!」
Hắn vốn muốn đánh cô một bữa, nhưng lại nhớ tới hôn lễ sắp tới, mới vội vàng dừng quả đấm ở trước mặt cô.
「 Được lắm, lá gan của em càng lúc càng lớn, không sao, đêm nay anhsẽ chơi với em thật tốt.」 Hắn hung hăng nở nụ cười, mười ngón tay cònphát ra tiếng vang.
Thân thể cô không ngừng phát run,không phải vì sợ hắn mà là cả trái tim đau đớn không thể chống đỡ.
Giờ khắc này cô chỉ muốn chết.
Mất đi La Ẩn thì ra làm cô đau khổ như vậy,cô rốt cục hiểu được, côsở dĩ hạ phàm không phải là đơn thuần khuyên hồi chồn bạc, mà là khó cóthể điều khiển suy nghĩ trong lòng của mình……
Thời khắc hôn lễ vừa đến,cô cũng không nghĩ tới muốn chạy trốn, chẳng qua là giống như người vô hồn bị Lưu Chí Tuyên lôi ra phòng nghỉ đi vào hội trường.
Mọi người vỗ tay âm thanh nghe tới giống như chuông báo tang,cô khókhăn ngẩng đầu liền thấy 「 Lam công chúa 」, xoay mình đứng lại mở to hai mắt, tim giống như bị người ta rút ra.
Cô nhớ đến La Ẩn từng đem hoa cài lên mép tóc của cô, trong nhắt mắt tim tan nát nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cô yêu hắn a! Mặc kệ hắn là người hay là hồ, mặc kệ hắn là yêu ma quỷ quái hay là ai,cô chính là yêu hắn nha……
Vừa thấy cô khóc rống thất thanh,tất cả người trong hội trường ồlên,người nhà họ Lưu nhìn qua cảm thấy mất hết mặt mũi, Lưu Chí Tuyêntức giận đến mặt biến sắc, hắn cắn răng nhìn cô khẽ nói:「 Ngoan ngoãnhoàn thành hôn lễ với tôi! Bằng không tôi tuyệt đối không tha cho cô……」
Cô không để ý đến lời cảnh cáo của hắn,một mạch cúi đầu khóc nức nở, khóc đến các tân khách đều há hốc mồm, khe khẽ nói nhỏ.
Lưu Chí Tuyên không nhịn được thẹn quá thành giận, cơn tức bộc phátrốt cuộc không duy trì được bộ mặt giả dối, cả người phát điên bạo thanh mắng to:「 Cô muốn chết –」
Sau khi gầm lên, hắn cầm lấy bình hoa dung để trang trí trực tiếp nện xuống đầu của Hướng Uyển Thanh –
「A –」 Tất cả người ở hội trường cùng kinh hô.
Đang lúc nguy hiểm, một bóng trắng thật lớn tung người bay đến đẩy Hướng Uyển Thanh ra, dùng thân mình thay cô trúng một đòn.
Bình hoa đánh lên bóng trắng kia, tiếng vỡ vụn vang lên, bóng trắngkia thét lớn một tiếng nhưng vẫn dũng mãnh như cũ vô cùng gọn gàng rơixuống mặt đất che ở trước người Hướng Uyển Thanh, khiêu khích về phíaLưu Chí Tuyên.
「Woa –」
Mọi người đều kinh thanh thét chói tai, chung quanh bôn đào, bởi vì,cái kia thân hình khổng lồ bóng trắng, đúng là tướng mạo của một con hồly màu trắng!
Hướng Uyển Thanh nghĩ đến mình đang nằm mơ, trừng lớn hai mắt đẫm lệ thật lâu không phản ứng.
La Ẩn? Hắn không có chết……
Mắt hồ ly bạc nhìn chằm chằm vào Lưu Chí Tuyên, mà Lưu Chí Tuyên đã sớm sợ tới mức ngốc quên cả việc muốn chạy trốn.
「 Chí Tuyên, mau tránh ra!」 Lưu phu nhân lo lắng nói với con mình, vội vàng hô to.
Lưu Chí Tuyên lúc này mới tỉnh ngộ, xoay người muốn chạy, nhưng hắnmới cất bước chồn bạc liền bay đến, hung hăng trảo phá ngực hắn, móngvuốt xâm nhập vào da,máu tươi liền chảy ra.
「 A–」 Hắn ngã nghiêng về phía sau, vừa sợ vừa đau.
「 Chí Tuyên –」 Lưu phu nhân sợ tới mức dường như té xỉu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]