Nhìn đến con đường màu xanh quanh co uốn khúc đã gần đến hai giờ chonên ánh mặt trời nóng bức,cô không ngừng nhìn chung quanh, chỉ vì muốntìm địa chỉ viết trên tờ giấy kia, nhưng mà cô dường như đi khắp đườngnúi hẻm nhỏ chung quanh nhưng vẫn không tìm thấy nơi cô muốn tìm .
Nói thật ở Đài Bắc nhiều năm như vậy, vùng núi Dương Minh này cô ítnhất cũng đã tới mấy mươi lần, bất luận là mùa ngắm hoa hoặc là mùa đông đến ngâm nước nóng, hoặc là đi đến hồ trúc…… Một năm bốn mùa cô dườngnhư đều đến núi Dương Minh vài lần, mà căn cứ vào kinh nghiệm của cô,côtuyệt đối có thể xác định mẹ chồng tương lai đưa cho cô căn bản khôngphải là địa chỉ.
Dương minh sơn, đường đi và hồ nước toàn là trúc, sau rừng trúc làngõ hẻm, hướng đông, năm mươi bước có hàng rào làm bằng cây tử đằng màusắc rực rỡ…..
Nhìn xem,đây không phải là một địa chỉ bình thường a? Mà căn bản là một bài thơ mới đúng!
Không có số nhà, không có chỉ rõ hẻm nào đường nào, hỏi rất nhiềungười dân địa phương, cũng không nửa người biết cái gì là 「 Ngỏ hẻm saurừng trúc 」, càng kỳ quái hơn chính là mấy câu ở mặt sau──
Hướng đông? Muốn cô từ nơi này đi hướng đông sao? Đi năm mươi bước? Phải từ nơi này đi năm mươi bước?
Làm sao lại có 「 Hàng rào cây tử đằng 」? Còn nói cái gì 「màu sắc rực rỡ, ở chỗ sâu trong rừng xanh 」?
Cô tin tưởng, người có kinh nghiệm phong phú như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-ho/2361115/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.