Công việc của anh, nỗi đau mất đi Gia Kỳ, mọi điều chưa được nói hết về tình cảm của họ, anh sẽ tìm cách, lựa lời để đưa ra thật chân thành, bởi vì không thể cứ mãi giấu giếm mãi được.
Sau một hồi rất lâu, Dương bỗng nhiên trở mình, làm Vỹ khẽ giật mình. Cô mở bừng mắt, ngái ngủ nhìn quanh.
Thấy Vỹ vẫn ngồi đó, đôi mắt cô chợt lóe lên sự quan tâm.
- Mình tới nơi rồi hả, sao anh không kêu em? - Cô hỏi khe khế, giọng còn ngái ngủ.
Vỹ mỉm cười, ánh mắt anh sáng lên, giọng nói ấm áp pha lẫn sự dịu dàng.
- Anh không muốn làm em thức dậy. Anh đợi em thôi.
Dương cảm thấy ấm lòng khi nghe điều ấy. Dù trong lòng còn nhiều nghi vấn nhưng ít nhất, cô biết Vỹ vẫn đang ở đây, chờ đợi cô. Cô hít một hơi thật sâu, gạt bỏ mọi lo lắng sang bên. Họ đang ở đây, cùng nhau, giữa những kỷ niệm đẹp đẽ, ít nhất là cho đến khi mặt trời mọc.
- Chúng ta lên phòng đi, em còn muốn xem thêm ảnh trong máy của anh và còn phải đi tắm nữa, người em bốc mùi hết rồi. - Dương mỉm cười, hối thúc Vỹ mau chóng cùng cô về phòng.
Vỹ gật đầu và giúp Dương điều chỉnh lại áo khoác trước khi mở cửa xe cho cô. Họ bước vào resort, nơi có những ánh đèn ấm áp cùng hương gió mát lạnh từ biển thổi đến.
- Lạnh quá đi mất!
Vừa về đến phòng Dương lập tức cảm thấy dễ chịu vì sự ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-vang-anh-duong-ruc-ro/3651197/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.