🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

- Thật sự, không thể… - Dương e ấp trả lời lại.



- Anh hiểu rồi! - Gia Kỳ thở dài.



- Chỉ mong anh sống thật tốt, đừng làm tổn thương cô gái kia là được rồi. - Dương đau lòng nhắc nhở anh.



- Anh sẽ nghe em.



- Cơ mà chúng ta đang đi đâu thế?



Dương nhìn xung quanh, do trời tối nên cô không biết rõ đường này là đường nào, vả lại mọi thứ xung quanh cũng rất lạ.



- Anh muốn đến biển một chút. Anh sẽ đưa em về trước khi trời sáng.



Dương bất giác thở dài, anh vẫn thế, vẫn muốn làm theo ý mình như xưa. Thế nhưng Dương không hiểu vì sao cô lại không thấy phiền.



- Đến nơi thì gọi tôi dậy nhé, tôi hơi mệt nên xin phép ngủ một tí.



- Được, em cứ ngủ đi.



Kí ức khi xưa bỗng ùa về, cô và anh cũng thường hay đi đây đi đó xa cùng nhau, Dương nhiều lúc cũng sẽ ngủ nhưng ngày đó cô vô cùng thoải mái, nằm lăn lộn ở phía sau xe, nhưng bây giờ cả hai cũng không còn là gì cả, cô chỉ có thể tựa lưng vào ghế rồi chợp mắt ngủ thôi.



Khi cô ngủ được một lúc, Gia Kỳ buông lỏng cơ thể, thỉnh thoảng lại quay sang ngắm nhìn cô một lúc. Ánh mắt anh chan chứa nỗi đau và buồn bã, dường như đây có thể sẽ là lần cuối anh có thể bên cô vậy. Sau gần hai tiếng chạy xe, cuối cùng họ cũng họ cũng đến bờ biển Phan Thiết. Thấy Dương trông có vẻ mệt mỏi lắm

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-vang-anh-duong-ruc-ro/3649210/chuong-13.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Tựa Vầng Ánh Dương Rực Rỡ
Chương 13: Hơn Những Gì Em Nghĩ
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.