Ngày thứ hai ở Đà Lạt, vào sáng sớm, mọi người đều thức dậy khá là sớm để đi săn mây, Dương vì đêm qua hơi quá chén nên vào sáng sớm có hơi uể oải nhưng vẫn góp vui trong chuyến đi săn mây với tất cả mọi người. Mọi người chia cặp đi xe giống như hôm qua, chỉ có điều là Dương có vẻ hơi mệt nên Vỹ có đề nghị để anh cầm lái hộ cho. Dương hơi nghi ngờ vì tuy anh có bằng lái nhưng vì đã lâu chưa lái xe nên có chút lo lắng nhẹ, nhưng do anh cũng không an tâm khi giao an toàn của bản thân cho Dương nên cô cũng đành ngồi sau ôm ba lô dành cho cún của bé Meo - bé chó của Vỹ.
- Meo meo ngồi ngoan nhé, xíu nữa đến nơi hai đứa mình tha hồ chụp hình.
Thấy Dương ngồi sau cứ nói chuyện một mình với bé chó của anh nên anh bỗng phì cười, bỗng thấy cô cũng có mặt đáng yêu ra phết. Thời tiết buổi sớm nên khá là lạnh, mọi người chạy với tốc độ vừa phải nên phải mất tầm hai mươi phút hơn mới tới điểm săn mây. Đến nơi, mọi người gửi xe ở quán cà phê ngay đó, mua chút nước uống rồi cùng ngồi đợi bình minh lên. Trong lúc đó, Dương mở ba lô cho bé cún ra chơi cùng mọi người, đồng thời cô cũng lấy điện thoại ra để chụp và quay lại khoảnh khắc quý giá này. Mọi người luân phiên nựng bé cún của Vỹ, anh mừng vì mọi người đều yêu quý nó đến vậy. Mặt trời ló dạng, khoảnh khắc khi đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-vang-anh-duong-ruc-ro/3649206/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.