Khi cô bạn thân gọi điện thoại an ủi đến thì Tiêu Hạ đang kéo một giỏ quýt lớn vất vả đi trên con đường dưới bóng cây.
Mặc dù thời tiết đã vào thu, nhưng ánh nắng buổi chiều vẫn dày đặc như mật ong, hơi nóng vô hình lững lờ trong không khí, hơn nữa sự tiêu hao thể lực trong thời gian dài khiến toàn thân cô toát ra lớp mồ hôi mỏng. Tiêu Hạ thở hổn hển, cô kéo chiếc giỏ tre tới ven đường sau đó lấy di động ra tức giận a lô một tiếng.
“Tiêu Tiêu à, cậu đã bán hết mấy chục cân quýt ngọt ngào ngon miệng xinh đẹp mê người kia chưa?” Vừa nối máy, Dương Tử Huyên chẳng hề lòng vòng mà thẳng thừng hỏi ra vấn đề khiến người ta hết sức sốt ruột.
Tiêu Hạ nhắm mắt, rồi liếc mắt nhìn quả quýt đầy ắp bên kia, cô bực bội thốt ra hai chữ “chưa hết”.
“Chậc, tớ vốn đang muốn hẹn cậu uống trà sữa đấy.” Dừng một chút, giọng nói lập tức đổi thành tiếc nuối, “Tại sao hoa hồng của tớ bán nhanh vậy chứ?”
“Cậu đi chết đi!” Sau khi mắng xong Tiêu Hạ chẳng hề lưu tình tí nào mà cúp máy ngay, không cần nói cũng biết con nhóc này cố ý gọi đến khoe khoang với mình, cô đã nghe được tiếng hút trà sữa của đối phương.
Quả thực đáng ghét mà! Tiêu Hạ có phần muốn phát điên, nói thẳng ra cô đã kéo giỏ quýt này trên đường gần bốn tiếng đồng hồ, quýt chẳng bán được mấy cân, ngược lại khiến cô mệt đến điên rồi.
Cho nên nói còn có gì sánh bằng tình nguyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-nhu-vien-keo-ngot/278731/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.