Vừa hết giờ, Xa Tình Không còn nhanh hơn học sinh chạy về phía sân trường, Lục Thâm Viễn đang chuẩn bị đứng dậy, Xa Tình Không vừa chạy tới là trao cho anh một cái ôm chặt cứng. Anh cười khẽ, ôm chặt người trong lòng.
Bên cạnh có một đám con nít đang cười trộm, Xa Tình Không nhanh chóng buông anh ra, sửa sang lại dáng vẻ nghiêm trang như cũ, cố nén cười, nói với anh: “Đều tại anh hết, hại em làm hư con nít.”
Lục Thâm Viễn vô tội buông tay: “Không biết ai mới là người vội nhào tới đây nha.”
“Một tay đâu thể nào vỗ ra tiếng!”
Đối với tình huống này, anh dở khóc dở cười: “Vậy thì là em tình anh nguyện.”
——
Căn tin trong trường học ăn không ra gì, Lục Thâm Viễn biết nên đặc biệt mang bữa trưa tới, Xa Tình Không đã là người của anh rồi, lúc này càng thoải mái hơn, nhận lấy ăn, lại đưa anh đến cửa trường học, ôm hai cái, nói lời tạm biệt: “Anh cũng phải ăn cơm đúng giờ nha, đừng ham mê công việc làm hại cơ thể.”
Lục Thâm Viễn cười cười: “Phải giữ tốt cơ thể còn phục vụ em chứ.” Đồ không biết ngượng. Xa Tình Không lập tức đuổi anh đi.
Trở về phòng giáo viên, mấy đồng nghiệp đứng trên lầu thấy cảnh ôm ôm ấp ấp giữa cô và nam cảnh sát, mặt gian cười, không có ý tốt, ồn ào nói: “Tôi cứ nghĩ là trong trường học có ăn trộm nên cảnh sát mới tới bắt người đó chứ!”
Có người phụ họa: “Có ăn trộm à, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-nhu-tinh-khong-cua-tham-vien/2910463/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.