“Cô nói gì?” Đây chắc chắn là một tin tức chấn động, sự chú ý của mọi người lập tức bị treo ngược lên.
Chu Uyển nhìn phản ứng của đám cảnh sát, còn biết đòi lợi ích cho mình: “Mọi người có thể giảm nhẹ tội cho tôi không?”
Đây là làm khó cảnh sát. Lục Thâm Viễn cười nhạt: “Cô nghĩ đây là chợ hay sao mà còn muốn trả giá?”
Chu Uyển im miệng, không nói nữa. Anh mím môi, “Nhưng chúng tôi có thể để cô đi gặp con gái một lần, với điều kiện cô phải khai đúng sự thật.”
Cặp mắt vốn ảm đạm của Chu Uyển lại lóe sáng, ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của Lục Thâm Viễn.
“Cho tôi về nhà gặp người thân sao?” Giọng Chu Uyển khàn khàn.
Anh gật đầu: “Ừ.”
Người không phải thần, đều biết mềm lòng. Vì để được gặp mặt con gái mà Chu Uyển đàng hoàng nói ra tất cả nguyên nhân hậu quả của câu chuyện. Sự thật khiến người ta giật mình, không ngờ chuyện này còn liên quan tới đường dây “bán người”.
Chu Uyển thổ lộ, tuy cô ta là người huyện Bình Hòa nhưng một lòng chỉ muốn ở thành phố lớn, gả cho người có hộ khẩu thành phố, có bằng cấp có công việc ổn định, nở mày nở mặt, sau này lại dẫn cha mẹ lên sống ở một căn nhà lớn hơn.
“Vậy tại sao cô lại gả đến Hùng gia?” Lục Thâm Viễn hỏi.
Chu Uyển bi ai trả lời, “Tôi có muốn bị gả tới đây đâu! Là do bị bọn họ lừa gạt đấy thôi!”
Tốt nghiệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-nhu-tinh-khong-cua-tham-vien/2910460/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.