Cao Viễn xách cái túi mà Hoàng Xuân Hoa nói là “thịt người” đi kiểm nghiệm, Hoàng Xuân Hoa tạm thời nghỉ ngơi trong phòng quan sát, Lục Thâm Viễn và đám người Vưu Kim đi qua phòng cách vách: Chu Uyển trước mặt.
Thẩm vấn.
Chu Uyển cả người mặc quần áo trắng, tóc dính vào da đầu, trên đường từ nhà tới đồn công an bị gió thổi loạn, nhìn qua khổ sở không chịu nổi.
“Cô nói là cô giết Lý Kim Hoa?” Lục Thâm Viễn đi thẳng vào vấn đề. Trong phòng sáng đèn nhưng vẫn có góc mờ tối.
Chu Uyển ngượng ngùng gật đầu, không phản kháng cũng không chờ bị tra hỏi, tự mình vạch cổ áo lộ ra hàng dấu răng và vết siết, kể ra mười mươi rõ ràng: “Đây là dấu vết do Lý Kim Hoa cắn, bà ấy cắn tôi còn dùng tay bóp cổ tôi, bà ấy muốn giết tôi.”
Chu Uyển không ngừng kêu tên Lý Kim Hoa, cũng gọi bằng “bà ta”.
Lục Thâm Viễn trầm giọng: “Cho nên cô giết bà ấy?”
Chu Uyển hỏi ngược lại: “Chuyện này chẳng lẽ không tính là tự vệ sao?”
Đôi môi Chu Uyển run rẩy tái nhợt. Anh cau mày, giọng nói nhỏ nhẹ mấy phần: “Cô kể lại toàn bộ quá trình đi.”
Chu Uyển rất phối hợp, cả người run rẩy nhưng vẫn có thể từng câu từng chữ nói hết ra, tủi thân rằng mình không sai.
Biện pháp tốt nhất từ trước tới nay đó chính là suy xét. Không cần để ý xem lời Chu Uyển nói là thật hay không, Lục Thâm Viễn nghiêm túc từ trong lời nói tìm ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-nhu-tinh-khong-cua-tham-vien/2910457/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.