Cho tới khi trở về trường học, Xa Tình Không cứ như người đang mơ.
Từ lúc bị cưỡng hôn đến khi tách ra, cô cũng chưa nói trọn vẹn được một câu, nhìn anh có vẻ như có việc gì đó rất gấp, bị người khác làm gián đoạn thì lập tức buông cô ra, giấu Xa Tình Không ở phía sau, ôm đi nơi khác, kín đáo đưa cho cô một tấm danh thiếp: “Đây là số mới của anh, em giữ đi.”
Xa Tình Không gật mình gật đầu. Lục Thâm Viễn nhìn về phía trường học ở xa xa, thở dài nói: “Ở chỗ này đợi anh, đừng chạy trốn nữa.”
Cô cầm vạt áo muốn nói với anh: Từ lúc đầu cho tới giờ em đâu có chạy trốn. Nhưng lời còn chưa nói ra đã bị Trần Uy cắt đứt, anh ta rướn cổ lên muốn nhìn mặt cô bên này thì bị Lục Thâm Viễn đè đầu, không cho nhìn.
Xa Tình Không: “….” Lời đến khóe miệng lặng lẽ nuốt xuống.
Chậc, có người khác ở đây thôi thì sau này lại nói vậy. Dù sao cô cũng không chạy thoát nổi. Chỗ dạy không phải nói đến là đến, nói đi là đi.
Nhưng Lục Thâm Viễn hiển nhiên không yên tâm, đi tới xe ba bước quay đầu một bước, lên xe rồi còn ngoái đầu nhìn ra.
Xa Tình Không: “…” Làm sao lại có cảm giác tiểu biệt thắng tân hôn thế này, lần trước ở thành phố Lan Khê không có cảm giác chắc chắn là do Xa Mục Tùng ở đó!
Tìm được Ngưu Hồng rồi, bây giờ chờ sở hạ lệnh bắt người về tiến hành tra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-nhu-tinh-khong-cua-tham-vien/2910410/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.