Chương trước
Chương sau
*note: mọi câu thơ trong chương này đều được tham khảo từ Thi Viện.

Úc Thanh Chước mặc áo pardessus xám bước nhanh trên cầu thang của khu giảng đường, sinh viên đi qua nhìn thấy anh thì liên tục chào hỏi, nói hẹn gặp lại hoặc chúc anh nghỉ đông vui vẻ.

Anh vốn được rất nhiều sinh viên yêu quý và ngưỡng mộ, trên website của trường có không ít tài khoản ẩn danh thường xuyên đăng bài để bày tỏ tình cảm với anh.

Úc Thanh Chước mỉm cười gật đầu với sinh viên, thực ra bọn họ không cần chúc thì anh đã rất vui vẻ rồi.

Hôm nay là thứ tư, khóa học phục chế sách mà anh chịu trách nhiệm giảng dạy vừa kết thúc buổi thi cuối kì một, bây giờ bên ngoài cổng trước phía bắc đang có một chiếc Grand Cherokee đỗ ở đó chờ anh.

Úc Thanh Chước nhanh chân bước về hướng cổng bắc. Trời đã sẩm tối, tháng giêng ở Bắc Kinh là thời điểm thời tiết lạnh lẽo nhất.

Anh cần một cái ôm, cũng cần một người ủ ấm tay cho mình.

Lương Tùng Đình mặc áo khoác lông dày, đang đứng bên ngoài tựa người vào cửa xe hít thở không khí. Từ xa hắn đã nhận ra Úc Thanh Chước, bà xã của hắn luôn luôn nổi bật giữa đám đông vậy đấy.

Trên cổ quấn khăn quàng cashmere bằng lông cừu tinh xảo, khoác ngoài là áo pardessus dài đến ngang đầu gối, ống quần thẳng tắp làm nổi bật vòng eo và đôi chân thon dài, chỉ có đôi mắt xinh đẹp lộ ra trên khuôn mặt bị khăn quàng che mất quá nửa.

Sáng nay khi hắn rời khỏi nhà Úc Thanh Chước vẫn còn đang ngủ, vì lớp thứ tư bắt đầu vào tiết hai nên anh thường ngủ nhiều hơn một chút. Lúc ấy Lương Tùng Đình đứng bên cạnh giường dặn dò anh đừng vì để ý đến phong cách mà ăn mặc phong phanh, vậy mà Úc Thanh Chước lại xem lời hắn như gió thoảng bên tai.

Anh bước đến gần hắn, chóp mũi và hai tai đều đã đỏ lên vì gió lạnh.

Cuối tuần trước anh vừa mới cắt tóc, mái tóc được tỉa ngắn gọn gàng để lộ vầng trán và lông mày khiến anh thoạt nhìn như một cậu sinh viên sáng sủa đẹp trai.

Lương Tùng Đình chờ anh đi tới trước mặt mình thì lạnh nhạt nhìn anh, không thèm nói câu gì.

Úc Thanh Chước lập tức kéo thấp khăn quàng xuống, tặng cho hắn một nụ cười thật tươi rồi nhỏ giọng gọi: “Chồng ơi.”

Hai người quá hiểu nhau, ánh mắt của Lương Tùng Đình chỉ thay đổi một chút mà Úc Thanh Chước đã biết hắn đang suy nghĩ gì.

Gần đây lần nào anh dùng chiêu này cũng thành công, mỗi khi anh lỡ chọc giận Lương Tùng Đình thì gọi ông xã chắc chắn sẽ hiệu quả hơn nhiều so với nói “Em biết sai rồi em xin lỗi“.

Ấy vậy mà lần này hắn lại không lung lay, chỉ cười nhạt trả lời: “Có tiến bộ đấy nhỉ, giờ biết cách bắt chẹt anh rồi.”

Úc Thanh Chước một lòng muốn lên xe, vươn tay định mở cửa ghế sau nhưng Lương Tùng Đình đã nhanh tay ấn xuống chìa khóa trong túi áo, anh không tài nào mở ra nổi.

Bây giờ hai người đang đứng ở ngay trước cổng trường, không thể hôn không thể ôm, đến cả tiếng gọi chồng cũng phải che che giấu giấu. Úc Thanh Chước thấy hắn làm vậy thì bất đắc dĩ nói: “Lương Tùng Đình, anh mà không mở cửa thì cuối cùng người bị ốm chính là em đó.”

Dáng vẻ giận dỗi này của anh chỉ khiến Lương Tùng Đình cảm thấy đáng yêu quá đỗi.

Hắn cười cười ấn mở cửa xe. Úc Thanh Chước vòng qua đuôi xe đi đến ghế phó lái, sau đó Lương Tùng Đình cũng ngồi vào trong xe.

Hắn cầm lấy một bàn tay của anh, cau mày, “Lạnh thế này.”

Úc Thanh Chước vừa tủm tỉm cười vừa đưa bàn tay còn lại đến, “Anh Đình ủ cho em.”

Lương Tùng Đình bọc cả hai tay anh trong lòng bàn tay mình, còn Úc Thanh Chước thì ngồi một bên từ tốn giải thích: “Sáng nay lúc ra ngoài em thấy trời nắng mà gió cũng không lớn, cứ nghĩ là trời sẽ không lạnh lắm nên mới không mặc áo khoác lông.”

“Ngày mai nhất định em sẽ mặc, mặc chiếc mà anh mua cho em ý.” Úc Thanh Chước tiếp tục thề thốt.

Lương Tùng Đình không nói thêm gì nữa, chỉ chuyên tâm chà xát ủ ấm tay cho anh.

Nếu phải chỉ ra điểm khác biệt giữa tình yêu bảy năm trước và tình yêu hiện tại sau khi đã quay về bên nhau, cảm nhận trực quan nhất của Lương Tùng Đình chính là Úc Thanh Chước đã khiến hắn cảm thấy kiên định và yên lòng.

Kể cả khi anh không mặc đủ ấm, không làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ hay ban ngày cứ thỉnh thoảng lại tắt di động làm hắn không gọi được, kỳ lạ là Lương Tùng Đình đều không còn thấy bất an nữa. Có lẽ cuối cùng Úc Thanh Chước cũng đã trở thành một người yêu đủ tư cách, hoặc có lẽ sau khi mất đi mà còn tìm lại được thì Lương Tùng Đình không mong cầu gì thêm, nói ngắn gọn là hai người luôn nhường nhịn và suy nghĩ cho nhau, tận hưởng cả những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày – một tình yêu khiến cho mỗi một tế bào của Lương Tùng Đình đều cảm thấy thư thái dễ chịu.

Khi tay Úc Thanh Chước đã ấm thì hắn mới thả ra rồi khởi động ô tô. Trưa nay hai người đã nhắn tin quyết định bữa tối sẽ ăn lẩu thịt cừu, Lương Tùng Đình nhập địa chỉ vào bảng điều hướng rồi bắt đầu lái xe đến nhà hàng.

Trên đường hắn bàn với Úc Thanh Chước, “Tuần sau là giao thừa rồi, mẹ anh hỏi chúng mình có muốn về nhà không. Em có thể ở nhà anh hay ở khách sạn gần đó, tùy em nhé. Nói với anh để anh đặt phòng trước.”

Nửa tháng trước Úc Thanh Chước vừa tiễn Úc Tô về Anh nên tết âm năm nay anh không tính bay ra nước ngoài nữa, chọn ở lại Bắc Kinh ăn tết cùng với Lương Tùng Đình.

Nghe hắn bảo Phó Tinh muốn gặp mình thì Úc Thanh Chước cũng không thấy bất ngờ, bèn gật đầu đồng ý, “Đương nhiên là đi rồi. Nếu cô không thấy phiền thì chúng mình ở nhà cũng được, có thể giúp làm việc nhà gì đó.”

Lương Tùng Đình nghiêng đầu liếc anh một cái, khăn quàng trên cổ Úc Thanh Chước trễ xuống để lộ chiếc cằm thon xinh đẹp. Hắn duỗi tay véo nhẹ má anh, cười nói: “Ai nỡ để em làm việc nhà chứ.”

Vậy là chuyện về quê ăn tết đã quyết xong. Hai người ăn xong lẩu cừu thì lên xe về nhà, Lương Tùng Đình đi vào phòng làm việc nghe điện thoại của đồng nghiệp gọi tới.

Một lát sau Úc Thanh Chước đi ngang qua cửa phòng và nghe thấy tiếng hắn nói chuyện ở bên trong, đã không còn bàn chuyện công việc nữa mà đang gọi điện với Phó Tinh.

“Bọn con sẽ về vào sáng hôm giao thừa mẹ ạ. Con đặt khách sạn rồi, ở ngoài với Thanh Chước, vậy thì mẹ và chú Trần cũng bớt bận tâm hơn.”

Giọng của Lương Tùng Đình rất hay, khi nói chuyện với người thân vừa trầm vừa nhẹ nhàng. Úc Thanh Chước nghe được liền chẳng muốn rời đi, thế là anh dựa lưng vào tường chờ hắn gọi điện xong.

Đây là cách mà hai người ở chung bây giờ, luôn suy nghĩ cho đối phương đầu tiên. Úc Thanh Chước chọn ở nhà là vì muốn để lại ấn tượng tốt cho ba mẹ hắn, Lương Tùng Đình lại lo anh cảm thấy gò bó nên quyết định đặt phòng ở khách sạn.

Mấy phút sau Lương Tùng Đình cúp máy, vừa xoay ghế lại đã trông thấy Úc Thanh Chước khoác áo hoodie đứng tựa người cạnh cửa.

Những lúc thế này anh mang đến cho người khác cảm giác như anh là một chú mèo nhỏ. An tĩnh, tao nhã, tư thế thoải mái tựa bên tường khiến người ta chỉ muốn bế lên mà vuốt ve.

Lương Tùng Đình đứng dậy đi tới rồi ôm anh vào lòng, vừa xoa đầu anh vừa nói: “Anh báo với mẹ rồi, thứ sáu tuần sau chúng mình sẽ về nhà rồi ở đến mùng ba thì quay về Bắc Kinh.”



Úc Thanh Chước ngoan ngoãn đứng yên cho hắn xoa, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt đong đầy ý cười, “Được ạ, vậy để em mua quà cho cô chú.”

Lương Tùng Đình không bảo anh là không cần chuẩn bị, về quê gặp người lớn đương nhiên nên mang quà.

Ở phương diện này Úc Thanh Chước rất tinh ý, anh chọn quà cáp khá hơn Lương Tùng Đình và cũng nghĩ ra được những món quà phù hợp với Phó Tinh. Dù sao đến cả thẻ ngân hàng Lương Tùng Đình cũng đưa cho anh rồi, hắn sẽ không so đo nên mua gì hay không nên mua gì.

“Anh còn việc phải làm,“ Lương Tùng Đình không xoa đầu anh nữa, thay vào đó đặt tay lên vai anh, “khoảng một tiếng thôi.”

Hầu như tối nào cũng vậy. Việc của Úc Thanh Chước chỉ có thể làm ở viện nghiên cứu nên ở nhà anh thường khá rảnh rỗi, thỉnh thoảng sẽ tra cứu tài liệu, đọc sách hoặc lên máy chạy bộ chạy nửa tiếng, nhưng Lương Tùng Đình thì sau khi về nhà còn phải tăng ca một hoặc hai giờ nữa.

Hai người đứng hôn nhau một lát, sau đó Úc Thanh Chước về phòng ngủ chính tắm rửa còn hắn ở lại phòng sách tiếp tục công việc đang dang dở.

Gần mười giờ Lương Tùng Đình mới tắt máy tính rồi quay về phòng ngủ. Úc Thanh Chước ngồi trên giường, trong tay anh cầm hai tấm card đang vừa đọc chữ viết trên đó vừa mỉm cười.

Đến khi hắn đi tới mép giường thì Úc Thanh Chước mới hơi ngẩng đầu lên, vừa trông thấy hắn thì lập tức giấu card ra phía sau lưng mình theo bản năng.

Hai người đều sửng sốt vì động tác đột ngột này.

Lương Tùng Đình kinh ngạc nhướn mày, Úc Thanh Chước thì cười hì hì nói: “Em làm gì thế này? Không sao không sao, đâu có gì đâu mà phải giấu.”

Thật ra cũng không thể trách phản ứng có hơi thái quá này của anh, hai tấm card này vốn dĩ không nên xuất hiện trước mắt Lương Tùng Đình. Đây là thư tỏ tình của sinh viên gửi cho Úc Thanh Chước, cả hai đều là thư ẩn danh được kẹp trong laptop của anh.

Vừa nãy Úc Thanh Chước dọn cặp thì phát hiện ra hai tấm card này, chắc là hôm nay sau khi buổi kiểm tra kết thúc có sinh viên nhân lúc giúp anh thu bài thi thì nhét vào trong cặp, lúc đó Úc Thanh Chước hoàn toàn không để ý.

Lương Tùng Đình duỗi tay về phía anh, “Đưa đây, anh đọc xem.”

Úc Thanh Chước cười cười lắc đầu, “Anh Đình đừng đọc mà, sinh viên gửi thôi.”

Hắn không thu tay lại, vẫn kiên quyết, “Muốn anh nói thêm lần thứ ba?”

Úc Thanh Chước thở dài, khí thế của Lương Tùng Đình quá áp bức người khác, cho dù đã trở thành người yêu anh cũng không chịu nổi. Cuối cùng anh đành nghe lời cầm hai tấm card đưa cho hắn.

Lương Tùng Đình đọc qua một lượt, trong đó một tấm là nữ viết, ngoại trừ lời tỏ tình thì cô bé còn vẽ chân dung Úc Thanh Chước mặc áo sơ mi đứng chống tay ở bên cạnh bục giảng, hình vẽ rất giống anh nên mang nét thanh lịch dịu dàng.

Tấm card còn lại nhìn chữ viết thì có vẻ là nam, nét chữ cứng cáp hơn và câu từ cũng thẳng thắn hơn nhiều. Thế nhưng suy cho cùng cũng là sinh viên của đại học danh tiếng, giữa những hàng chữ giản dị vẫn chứa đựng tài văn chương bay bổng.

Trong đó có một câu mà Lương Tùng Đình dù chỉ đọc lướt vẫn nhớ rõ.

Cậu sinh viên này viết: Những ngón tay thon dài của thầy khi cầm bút rất đẹp, em đã từng tưởng tượng cảm giác khi cùng thầy nắm tay.

Lương Tùng Đình thấy tên nhóc này viết rất khá, rút ra được rất nhiều ưu điểm trên người Úc Thanh Chước. Nhưng đồng thời hắn cũng cảm thấy rất khó chịu.

Hắn gập tấm card lại, đứng nhìn Úc Thanh Chước.

Anh giải thích với hắn: “Đọc xong em còn chẳng nghĩ được đến mặt của sinh viên nào ấy, em không có ấn tượng mấy với các bạn sinh viên đâu.”

Thầy Úc thật sự oan quá rồi.

Nhưng mà dáng vẻ ghen tuông của Lương Tùng Đình thì anh lại cực kỳ thích xem.

Anh vươn tay chạm vào Lương Tùng Đình, sau đó hai bàn tay còn không ngoan mà xoa nắn khắp phần eo bụng hắn, vừa sờ vừa nói: “Anh Đình, trước nay anh còn chưa từng viết thư tình cho em đâu đấy nhé.”

Đúng là hắn chưa bao giờ làm vậy, việc này không phải là phong cách của hắn.

Úc Thanh Chước cố ý chọc hắn, Lương Tùng Đình biết anh đang âm mưu chuyện gì, hắn chợt duỗi tay nắm lấy vai anh rồi đè anh xuống giường mà chẳng tốn một chút sức lực nào.

Anh xuýt xoa một hơi, ngẩng đầu đón lấy tầm mắt hắn hỏi dò: “Anh giận thật đấy à?”

Lương Tùng Đình cụp mắt nhìn anh, đáp: “Hơi giận.”

Hắn của hiện tại sẽ không giấu diếm ham muốn chiếm hữu của mình đối với Úc Thanh Chước. Nếu có người nhìn anh nhiều một chút hay có tâm tư không nên có với anh, Lương Tùng Đình đều không thể giả bộ rộng lượng làm ngơ.

Đây là người của Lương Tùng Đình hắn, nếu đã về bên nhau thì ai cũng không cần phải cố gắng sắm vai người yêu hoàn mỹ ở trước mặt đối phương.

Úc Thanh Chước có sự cố chấp của anh thì Lương Tùng Đình cũng có sự điên cuồng của hắn.

Hầu hết thời điểm hai người đều cư xử ôn hòa, lý trí và suy nghĩ cho nhau. Thế nhưng thỉnh thoảng khi bị mất kiểm soát hoặc cảm thấy tổn thương thì Lương Tùng Đình sẽ không che giấu, Úc Thanh Chước cũng không hề bài xích sự chiếm hữu của hắn, thậm chí lúc hứng nhất anh còn muốn chìm sâu trong đó, vì sự đau đớn thăng hoa ấy mà không thể tự kiềm chế bản thân.

Lương Tùng Đình giữ mặt Úc Thanh Chước, anh không chống cự mà ngửa đầu lên theo sức mạnh ở nơi ngón tay hắn.

Hắn khom người xuống, hỏi: “Em là của ai?”

Úc Thanh Chước bị hắn bóp mặt, đôi môi khẽ mấp máy, nói không chút do dự: “Anh, Lương Tùng Đình.”

Ánh mắt Lương Tùng Đình trầm xuống, nói tiếp: “Úc Úc, đừng để người khác có ý gì với em.”

Giờ khắc này Úc Thanh Chước bỗng cảm thấy hơi sợ vì bị hắn đẩy vào thế ép buộc, nhưng hơn cả là cảm giác thỏa mãn khi được bao bọc bởi tình yêu cháy bỏng.

Sau khi cởi quần áo, hai chiếc nhẫn bạch kim lộ ra ở trên cổ hai người.

Vì đặc thù công việc nên Lương Tùng Đình và Úc Thanh Chước không đeo trang sức tay, vậy nên bọn họ bèn lồng nhẫn vào vòng đeo lên cổ. Đôi khi Lương Tùng Đình ấn anh làm trước gương, tiêu cự của anh vì động tác mãnh liệt mà không thể tập trung, thứ gì cũng mơ hồ nhưng Úc Thanh Chước lại luôn nhìn rõ được ánh sáng lấp lánh của cặp nhẫn.



Đó là cảm giác không thể tả bằng lời, là hoàn toàn ăn sâu vào xương máu, là hai người lý trí nhưng ngầm giấu điên cuồng, là tình yêu kéo dài gần mười năm.

Nhẫn là tín vật, cũng là nhân chứng cho mối tình cuồng si.

Vào những ngày bình thường, hôn môi luôn là tiết mục mở màn khi hai người ân ái, nhưng một khi Lương Tùng Đình đã có ý định dày vò anh thì Úc Thanh Chước sẽ không nhận được nụ hôn nào.

Đêm nay dường như kéo dài đến vô tận, tới khi Lương Tùng Đình rốt cuộc cũng lấp kín môi anh thì Úc Thanh Chước vẫn chưa thể kiểm soát cơ thể đang run rẩy của mình. Lương Tùng Đình hỏi anh có sướng không, Úc Thanh Chước vẫn chưa hoàn hồn lại, hai mắt lim dim khẽ đáp giữa môi răng giao triền, “Thích lắm.”

Sung sướng đến mức da đầu cũng tê dại, ngoại trừ Lương Tùng Đình thì không một ai có thể đem đến cho anh khoái cảm tột đỉnh này.

Làm xong Úc Thanh Chước ngất lịm gần mười phút, đến khi anh tỉnh lại thì Lương Tùng Đình đang mặc áo ngủ vào giúp anh.

Giọng của anh khản đặc, gọi một tiếng “Anh Đình” rồi ôm lấy cổ hắn vừa cọ cọ bên má vừa hôn hôn vành tai, còn không quên hỏi hắn: “Anh nguôi giận chưa?”

Lương Tùng Đình ôm anh cài nốt cúc cuối cùng, nói: “Hết giận rồi.”

Úc Thanh Chước bật cười, “Sao dễ dỗ thế này.”

Sự nóng bỏng ban nãy chưa hoàn toàn lắng xuống, lúc này mỗi một centimet da thịt trên người Úc Thanh Chước đều ẩm ướt mềm mại. Anh tinh nghịch trêu chọc Lương Tùng Đình: “Cứ làm xong là đã hết giận rồi. Lần sau nhớ đòi nhiều hơn nha, thầy Úc đây sẽ thỏa mãn anh hết.”

Lương Tùng Đình không trả lời mà chỉ thong thả xoa bóp eo cho anh. Lát sau không biết hắn nghĩ gì, đột ngột nói: “Anh muốn thứ khác nữa.”

Úc Thanh Chước tròn mắt nhìn hắn, hỏi hắn muốn cái gì.

Lương Tùng Đình xoa xoa hõm eo anh, “Lúc anh còn học nghiên cứu sinh ấy, mỗi lần làm xong thầy Úc đều viết thư pháp cho anh mà.”

Gần đây có mấy lần hắn muốn nhắc chuyện này nhưng không hiểu sao đều bỏ lỡ cơ hội, chưa thể nói ra miệng.

Úc Thanh Chước thình lình được hắn gọi một tiếng thầy, hơi giật mình nhưng rồi lại cười đến hai mắt cong cong, đáp: “Giờ cũng có thể viết.”

Dứt lời không đợi hắn lên tiếng thì anh đã nhổm dậy xoay người với lấy áo khoác ở cuối giường, trong túi có bút mà lúc nào anh cũng mang theo người.

Đây là kiểu bút lông bơm mực được sản xuất tại Nhật, cũng là một trong những món quà mà Lương Tùng Đình từng tặng cho anh. Từ đó về sau Úc Thanh Chước chỉ dùng duy nhất loại bút này, chưa từng đổi sang nhãn hiệu khác, lúc ở Anh anh còn từng đặt mua một trăm cái một lúc.

Dù có bút nhưng lại không có giấy.

Anh nhìn Lương Tùng Đình. Lúc này anh đã được mặc đồ tử tế nhưng Lương Tùng Đình lại chỉ mặc quần ngủ, thân trên vẫn trần trụi.

Úc Thanh Chước nở nụ cười mờ ám, khẽ hỏi hắn: “Viết lên trên người anh được không?”

Có gì mà không được, Lương Tùng Đình gật đầu, “Em viết đi.”

Úc Thanh Chước lo rằng sẽ khó mà rửa sạch vết mực nên không viết hẳn lên thân trên mà chỉ kéo tay của hắn sang. Anh ngồi quỳ trên giường, nhỏ giọng nói: “Bảy năm rồi anh à, đêm nay mình viết bù hết đi.”

Sau đó ngòi bút lạnh chạm nhẹ lên làn da, chẳng mấy chốc đã có một dòng chữ được viết theo thể chữ Khải hiện ra ở phía trong cánh tay của Lương Tùng Đình: Mười bảy tháng tư, đúng ngày này năm trước, rời xa chàng.

(四月十七,正是去年今日,別君時。 – Tứ nguyệt thập thất, chính thị khứ niên kim nhật, biệt quân thì. – trích Nữ quan tử kỳ 1)

Đây là về sự chia ly trước đây giữa hai người, dùng câu thơ của thi sĩ Vi Trang.

Ngòi bút của Úc Thanh Chước dừng lại, viết tiếp một hàng khác: Sống thời trở lại gặp nhau, chết rồi vĩnh viễn ôm sầu tương tư.

(生當復來歸,死當長相思。 – Sinh đương phục lai quy, tử đương trường tương tư. – trích Biệt thi kỳ 2)

Mười chữ ngắn ngủi, khắc họa nỗi đau đớn dai dẳng suốt bảy năm xa cách.

Viết xong hai câu này, Úc Thanh Chước ngồi thẳng dậy đặt bút sang một bên, cởi cúc áo ngủ của mình trước ánh mắt ngạc nhiên của Lương Tùng Đình, nói: “Câu cuối cùng viết lên người em đi.”

Nói xong anh mỉm cười, ngẫm lại bản thân cũng sắp ba mươi rồi mà còn chơi trò viết chữ lên người như trẻ con thế này.

Nhưng Lương Tùng Đình không cười, hắn nghiêm túc nhìn thẳng vào anh nói: “Em viết.”

Úc Thanh Chước chẳng cần cố gắng mấy, mặc dù từ góc nhìn phía khác thì động tác của anh có vẻ khá gượng gạo nhưng dòng chữ vẫn được viết ra rất lưu loát đẹp đẽ.

Đến khi anh đóng nắp bút lại rồi nhìn Lương Tùng Đình thì bắt gặp ánh mắt hắn cũng đang nặng trĩu đặt trên người anh.

“... Bảy năm chỉ có ba câu thơ, có phải ít quá không?” Úc Thanh Chước hỏi.

Lương Tùng Đình vươn tay nắm lấy cánh tay anh siết chặt, trả lời: “Không ít.”

Sau đó hắn cúi đầu hôn lên chiếc nhẫn trên cổ Úc Thanh Chước, tiếp đến khẽ đặt nụ hôn lên dòng chữ vừa được viết nơi ngực trái anh.

Ở vị trí gần với trái tim nhất, Úc Thanh Chước đã vì Lương Tùng Đình mà viết câu thơ này: Phu thê kết tóc xe tơ, ái ân thắm thiết chẳng ngờ lẫn nhau.

(結髮為夫婦,恩愛兩不疑。 – Kết phát vi phu phụ, ân ái lưỡng bất nghi. – trích Biệt thi kỳ 2)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.