Năm ngày nghỉ phép của Lương Tùng Đình trôi qua rất bình yên.
Ngoại trừ mấy email hàng ngày mà trợ lý Tiểu Châu gửi tới thì công ty không còn việc gì khác cần hắn phải bận tâm, mọi chuyện đều có Thôi Dương xử lý thay.
Nhưng Úc Thanh Chước lại không được nghỉ thêm, đến mùng hai tháng một phải quay lại làm việc. Sáng sớm anh nhẹ tay nhẹ chân nhổm dậy khỏi chăn rồi bò xuống cuối giường, Lương Tùng Đình gọi một tiếng Úc Úc rồi vươn tay tóm anh lại kéo vào trong ngực mình.
“Ngủ thêm lát nữa đi, bữa sáng em muốn ăn gì?” Hắn ôm anh, vừa hỏi vừa ngựa quen đường cũ mà xoa xoa sau gáy.
Úc Thanh Chước rất quyến luyến những giây phút thế này.
Anh biết Lương Tùng Đình không phải là kiểu người đàn ông của gia đình, nấu cơm cho anh ăn và ôm ngủ mỗi tối là cách hắn thể hiện tình yêu.
Trước khi về bên Lương Tùng Đình, bữa sáng của Úc Thanh Chước luôn là vài chiếc bánh quy và một tách cà phê, đây là thói quen sau nhiều năm sinh sống ở Anh, vừa thuận tiện mà cũng mau lẹ.
Nhưng bây giờ anh muốn chọn món gì cũng được, ngũ cốc, trứng chưng, bánh ngọt, sữa đậu, Lương Tùng Đình có thể làm được hết. Đây chính là đặc quyền của anh.
Hai người nằm trên giường ôm nhau nói chuyện thêm một lúc, không phải là chuyện gì to tát mà đơn giản chỉ là vài việc vặt như mấy giờ Úc Thanh Chước tan làm, Lương Tùng Đình bảo mình sẽ đến đón, sau đó buổi tối có thể đi ăn bữa cơm với Thôi Dương.
Mười phút sau Úc Thanh Chước vào phòng tắm sửa soạn, Lương Tùng Đình cũng rời giường làm bữa sáng cho anh.
Trong nhà bật máy sưởi, Lương Tùng Đình cũng không sợ lạnh nên khi Úc Thanh Chước sấy tóc xong vào bếp thì trông thấy hắn mặc quần vải thùng thình và áo phông cộc tay đang đứng rót sữa đậu từ trong nồi vào ly.
Đậu nành đã ngâm từ đêm qua, sáng nay chỉ cần bắt tay vào làm thôi.
Úc Thanh Chước ôm hắn từ sau lưng, cánh tay Lương Tùng Đình rất vững, sữa đậu nành không bị đổ ra ngoài tí nào. Anh tiếp tục sờ soạng phần cơ bụng, bấy giờ Lương Tùng Đình mới đặt nồi sữa xuống, nói: “Sờ nữa là đổ đấy.”
Vốn dĩ Úc Thanh Chước chỉ định sờ cơ bụng của hắn một chút thôi nhưng ra tay rồi thì lại không nhịn được, hai bàn tay bạo hơn bắt đầu sờ sang những chỗ khác. Ấy vậy mà Lương Tùng Định lại không ngăn anh lại, hắn xoay người đứng đối mặt với anh, hỏi: “Muốn anh cởi đồ ra cho sờ không?”
Úc Thanh Chước ngẩn người mấy giây rồi cười đến cong cong hai mắt, lùi lại một bước nói: “Ừa, anh cởi đi.” Tầm mắt dính chặt trên người Lương Tùng Đình.
Hắn liếc đồng hồ treo trên tường, sau khi xác nhận anh sẽ không muộn làm thì trở tay túm lấy vạt áo phông rồi dứt khoát cởi ra.
Úc Thanh Chước nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt lưu luyến khắp cơ thể hắn. Chuyện tiếp theo nằm ngoài dự đoán của Lương Tùng Đình, anh bỗng ngồi sụp xuống giơ hai tay xoa mặt, “Lương Tùng Đình... Em không muốn đi làm... Em muốn chịch anh quá...”
Hắn nhìn Úc Thanh Chước đang co thành một nhúm dưới sàn thì không khỏi buồn cười.
Ai chịch ai hả?
Ở dưới hưởng thụ lâu vậy rồi mà còn không rõ vị trí của mình sao.
Hắn bước tới rồi ngồi xổm xuống trước mặt Úc Thanh Chước với thân trên trần trụi, duỗi tay ôm vai anh dỗ dành: “Không thì nghỉ thêm một ngày nữa?”
Úc Thanh Chước vào làm ở viện nghiên cứu vốn đã là trường hợp đặc biệt rồi, thỉnh thoảng ngày thường anh còn chủ động tăng ca, dịp lễ tết xin nghỉ thêm một hai ngày hẳn là không khó lắm.
Anh nghe hắn nói vậy thì chậm rãi ngẩng mặt lên.
Người khác khi vừa thức dậy thì mặt thường hơi sưng, nhưng mà Úc Thanh Chước lại khác. Khuôn mặt anh thanh tú, từng độ cung nơi chóp mũi bờ môi đều quá đỗi xinh đẹp, trong mắt Lương Tùng Đình mọi thứ trên người anh đều vô cùng hoàn mỹ.
Úc Thanh Chước trả lời hắn: “Không được, trước đây vì để theo đuổi anh nên em mới quyết định vào viện nghiên cứu làm, bây giờ cua được rồi thì càng phải làm việc nghiêm túc hơn để trả ơn chứ.”
Những lời này là thật.
Lúc vừa về nước anh rất muốn để Lương Tùng Đình biết bản thân không còn là cậu ấm khó chiều của ngày xưa nhưng lại chưa tìm được một bằng chứng cụ thể, vậy nên bèn chọn công việc ổn định nhất để chứng tỏ mình đã khác trước kia.
Lương Tùng Đình không ngờ anh thẳng thắn như vậy, đầu tiên hắn bật cười rồi sau lại chăm chú nhìn anh.
Thật ra có rất nhiều chuyện, bao gồm cả những lắng lo trong lòng Úc Thanh Chước, hắn đều biết cả.
Cái này không đơn giản chỉ dựa vào tình cảm trước đây của bọn họ hay sự thân thiết thấu hiểu do cả hai đã lớn lên bên nhau. Không chỉ là như vậy.
Phần lớn là bởi Úc Thanh Chước vẫn luôn âm thầm nỗ lực.
Lương Tùng Đình không thể tưởng tượng được anh đã phải vượt qua bao nhiêu khó khăn và sợ hãi mới có thể biểu hiện bình tĩnh trong lần đầu hai người gặp lại nhau. Anh trông giống Úc Thanh Chước của quá khứ, từ cách nói chuyện, giọng điệu đến suy nghĩ sắc bén vẫn như vậy, nhưng lại có điều gì đó không giống. Trước đây Úc Thanh Chước sẽ không quá để ý đến cảm nhận của hắn, cũng không biết cách để cân bằng một mối quan hệ. Lương Tùng Đình có thể cảm nhận được tất cả sự khác biệt khó mà nói rõ ấy.
Hắn quỳ một gối xuống sàn bếp, vươn tay ôm lấy Úc Thanh Chước đang ngồi xổm rồi nói: “Anh chở em đi làm, buổi chiều sẽ đến đón em về.”
Úc Thanh Chước gác cằm lên vai hắn, cười đáp: “Được, sờ thêm hai cái nữa rồi em ra ăn sáng.”
Dứt lời anh lập tức ra tay, lướt một đường từ lưng xuống đến cạnh quần lót của Lương Tùng Đình rồi thỏa thích vuốt ve đường cong eo bụng mà mình yêu thích nhất, sờ đến khi hai bàn tay nóng lên Úc Thanh Chước mới cảm thấy mỹ mãn, cuối cùng anh cắn một cái lên phần gáy căng cứng của hắn rồi mới nói: “Anh Đình, em sờ đã rồi, buổi tối tùy anh xử lý nhé.”
Sau đó cho dù phải vội vội vàng vàng ăn cho xong bữa sáng thì Úc Thanh Chước vẫn luôn cười rất tươi, tới khi đến viện nghiên cứu rồi anh vẫn còn bị đồng nghiệp trêu chọc: “Ôi trời, tâm trạng mấy bạn trẻ dạo này tốt quá nhỉ? Ngày đầu năm đi làm mà mặt mày vẫn hớn hở thế này.”
Lúc này Úc Thanh Chước mới cảm thấy biểu hiện của mình có vẻ hơi quá đà, vội vàng kìm bớt lại rồi tĩnh tâm làm việc.
***
Năm ngày bầu bạn thật sự có thể xóa đi rất nhiều khoảng cách.
Úc Thanh Chước phải dậy sớm làm việc đã có “xe chuyên dụng” của Lương Tùng Đình đưa đi, buổi trưa Lương Tùng Đình mang cơm tới cho anh, khi tan làm hắn lại đến đón anh về nhà.
Buổi tối hai người sẽ đi chơi cùng người thân bạn bè hoặc nằm lười ở nhà chơi game xem TV, và ngày nào cũng chung một kết cục, tay miệng Úc Thanh Chước bắt đầu táy máy cho đến khi anh bị Lương Tùng Đình đè ở trên sofa hoặc tấm thảm dưới sàn ăn bằng sạch mới thôi.
Mấy tháng đầu khi vừa mới về nước Lương Tùng Đình đối xử với anh rất tàn nhẫn, còn từng cố ý hạ nhục và làm khó anh, bây giờ hắn đang cố gắng để bù đắp.
Vết rạn nứt trong mối quan hệ của hai người dù có nhỏ đến mấy thì vẫn là rạn nứt, hắn không hề xem nhẹ một vết nào.
Ở trước mặt Lương Tùng Đình, Úc Thanh Chước dần dần tìm về được cảm giác thoải mái tự tại, không cần lo lắng hay đắn đo điều gì. Dường như những nụ hôn, những cái ôm và xoa đầu của hắn, kể cả những tiếng gọi Úc Úc hay vợ ơi đều lấy không hết dùng không cạn. Khi hai người bên nhau, Úc Thanh Chước có thể trở thành một cậu bé mềm mại và yếu ớt.
Thời gian này bởi vì bận yêu đương nên việc chuyển nhà cứ bị dời lại mãi. Nhân lúc rảnh rỗi, Lương Tùng Đình quyết định đến căn hộ nhỏ kia thu dọn đồ đạc giúp người yêu.
Có rất nhiều đồ cũ từ khi hai người còn yêu nhau, Úc Thanh Chước đã giữ lại tất cả. Anh không ngại mệt nhọc lách cách vận chuyển từ bên Anh về đây rồi dành nguyên một tầng trên giá sách để xếp chúng cẩn thận, từng thứ từng thứ một được bày bên cạnh nhau.
Lương Tùng Đình cầm chúng lên ngắm nghía, sau đó ra ban công hút thuốc.
Trong lòng khó chịu ư, chắc chắn rồi. Nhưng cảm giác hạnh phúc và may mắn khi mất đi rồi có được lần nữa cũng mãnh liệt không kém.
Đến mùng bốn Úc Tô muốn cùng gia đình quay về Anh. Chuyến bay vào lúc chín giờ sáng, Úc Thanh Chước và Lương Tùng Đình cùng ra sân bay tiễn bọn họ.
Trên đường về, Úc Thanh Chước ngồi ở ghế phụ rất im lặng, Lương Tùng Đình duỗi tay nắm tay anh, nói: “Tết âm lịch nếu rảnh thì chúng mình đến Birmingham du lịch nhé, đi thăm nhà họ luôn.”
Úc Thanh Chước mỉm cười đáp vâng rồi nói tiếp: “Một năm trước lúc em về nước để tìm anh, Úc Tô đã đưa em đến sân bay và ôm em rất lâu, khi đó chị ấy bảo muốn cổ vũ em. Hôm nay chị ấy đi chỉ đứng vẫy tay với em thôi.”
Lương Tùng Đình nhẹ nhàng trả lời anh: “Nghĩa là Úc Tô yên tâm rồi. Còn việc ôm em thì anh có thể làm thay được.”
Úc Thanh Chước nghe vậy thì cười lớn, lật tay lại nắm lấy bàn tay hắn.
Chiều hôm đó Úc Thanh Chước có một tiết dạy online tại nhà. Khóa học phục chế sách của anh sắp phải thi cuối kỳ, trong đó có một tiết bị hủy vì lần anh bay đến Quý Châu, từ lúc đó tới giờ vẫn không có tiết phù hợp để học bù nên cuối cùng đành dùng hình thức học online, một tuần sau sẽ làm bài kiểm tra.
Ba giờ chiều Úc Thanh Chước đã bày biện laptop trên bàn ăn xong xuôi, đăng nhập phần mềm học trực tuyến để bắt đầu giảng bài.
Ở trên tường phòng bếp chỉ treo một tấm ảnh nghệ thuật đen trắng, ngoài ra không còn thứ gì khác. Úc Thanh Chước rất chú ý bảo vệ sự riêng tư của Lương Tùng Đình, anh cảm thấy phòng bếp là nơi thích hợp nhất để mở camera.
Bài học mà anh đang ôn cho sinh viên chủ yếu là phân tích việc sửa chữa phần ấn chương trên các bức thư pháp và tranh cổ nên đã đưa ra rất nhiều ví dụ về những tác phẩm và học giả nổi tiếng.
Bình thường Úc Thanh Chước được rất nhiều sinh viên yêu quý, mặc dù tiết học bù này không điểm danh nhưng có đến khoảng bảy tám chục người tham gia.
Đến khi giảng tới phần cuối của bài học, Úc Thanh Chước đang nói thì đột nhiên bị sặc rồi liên tục ho khan, sinh viên trong lớp nhanh chóng nhắn cho anh: Thầy uống nước đi ạ, uống xong rồi nói tiếp.
Úc Thanh Chước đứng dậy định đi lấy nước uống, quay đầu lại mới nhận ra Lương Tùng Đình đã đứng ở cửa phòng bếp từ lúc nào. Vì không biết liệu camera có quay phải mình hay không nên hắn cầm cốc đứng trước cửa không vội bước vào phòng.
Anh đi đến trước mặt hắn nhận lấy cốc nước, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Lương Tùng Đình hỏi: “Có quay đến anh không?”
Úc Thanh Chước vừa uống nước vừa lắc đầu trả lời: “Chỉ nhìn được bức tường ở đằng sau em thôi, không quay phải anh đâu.”
Hắn nói “Được”, sau đó làm hành động vượt ngoài dự đoán của anh. Hắn đi vào trong bếp rồi ngồi xuống vị trí đối diện Úc Thanh Chước trên bàn ăn, cũng thì thầm với anh: “Anh nghe em giảng bài một lát.”
Úc Thanh Chước sửng sốt, bất đắc dĩ cười cười, “Đừng quấy rầy việc lên lớp của em, anh ngồi đây em giảng bài kiểu gì?”
Trong lúc bất cẩn micro đã thu được lời này, tất cả sinh viên đang online đều có thể nghe thấy. Lớp học bỗng chốc vang lên tiếng trêu đùa hết đợt này đến đợt khác, đều hỏi thầy Úc đang nói chuyện với ai, có phải là bạn gái hay không.
Lương Tùng Đình vẫn ngồi yên ở phía đối diện anh, bày ra vẻ có đuổi cũng không đi. Úc Thanh Chước nhìn đồng hồ, dù sao cũng chỉ còn năm phút. Anh bó tay với Lương Tùng Đình nên cuối cùng đành cầm cốc ngồi xuống, tiếp tục giảng bài trước mặt hắn.
Hôm nay thầy Úc mặc áo sơ mi rất nghiêm túc, cài cúc đến tận nút trên cùng. Trước khi ngồi xuống anh còn đeo kính lên, gọng kính mỏng màu vàng đáp trên sống mũi cao, rất ra dáng thầy giáo.
Lương Tùng Đình tựa người vào lưng ghế, ngồi im lặng không phát ra bất cứ tiếng động nào, chỉ nhìn thẳng vào anh.
Ví dụ cuối cùng của bài học là bức tranh cổ 《Hàn Hi Tái dạ yến đồ》 của Cố Hoành Trung, một họa sĩ nổi tiếng nước Nam Đường. Năm 1945, Trương Đại Thiên đã dùng năm trăm lượng vàng mua lại bức tranh này, sau nhiều lần trắc trở, cuối cùng nó được đem trưng bày trong bảo tàng Cố Cung.
Úc Thanh Chước bấm mở bức tranh lên, bàn tay cầm chuột của anh bỗng khựng lại, trong đầu lập tức hiện lên bản phác thảo của một chiếc ấn đá.
Tối qua anh dùng máy tính trong phòng làm việc của Lương Tùng Đình để soạn giáo án, chắc hẳn sau đó hắn đã đọc. Rõ ràng là người đàn ông này biết hôm nay anh sẽ dạy những gì nên mới chọn đúng lúc để cố ý ngồi đây.
Úc Thanh Chước khó mà bình tĩnh được, nhịp tim dần trở nên nhanh hơn, ngay cả mắt cũng không dám ngước lên nhìn người ngồi đối diện.
Anh không muốn sinh viên nhận ra điều khác thường nên chỉ có thể cố gắng ép bản thân tập trung vào nội dung bài giảng. Đầu tiên anh giải thích lời bạt của bức tranh, sau đó khi giảng đến cuộn tranh thì không thể không đề cập tới dấu ấn mà Trương Đại Thiên đã để lại trên nó.
Lương Tùng Đình vẫn ngồi im nhìn anh.
Giọng của Úc Thanh Chước rõ ràng không còn vững như trước, anh bắt đầu nói về lai lịch của chiếc ấn: “Lúc đó Trương Đại Thiên chuẩn bị chuyển nhà tới Nam Mỹ nên đã tặng lại ba bức họa nổi tiếng cho bạn bè của mình dù ông không đành lòng, cùng với đó là ba ấn được khắc ứng với mỗi bức tranh. 《Hàn Hi Tái dạ yến đồ》 là một trong số đó, hai bức họa còn lại là 《Tiêu Tương đồ》 của Đổng Nguyên và 《Vạn Hác Tùng Phong đồ》 của danh họa Lý Đường thời Bắc Tống.”
Đã nói xong bối cảnh, kế tiếp là giảng đến phần chính.
Úc Thanh Chước nói chậm hơn, “Dấu ấn trên bức tranh dạ yến vốn là phiên bản được rút gọn từ bài thơ 《Thái Tang Tử》 của Lữ Bản Trung thời nhà Tống.”
Anh đã thuộc lòng bài thơ này, mấy tháng trước còn từng dùng dao loại 4mm khắc từng chữ lên con dấu làm bằng Kê Huyết Thạch. Mà trong một tháng nay, Lương Tùng Đình cũng đã vuốt ve dòng chữ trên ấn đá kia vô số lần.
Đó là tấm lòng mà Úc Thanh Chước từng không dám thổ lộ, cũng là sự lãng mạn đặc biệt của riêng anh mà Lương Tùng Đình có khả năng hiểu được.
Úc Thanh Chước ngước mắt nhìn người ngồi đối diện, như thể chỉ đang nói với một mình hắn, “Nam bắc đông tây, nam bắc đông tây, chẳng kể ly xa chỉ tụ vầy.”
—————
Bài thơ Thái Tang Tử:
Hận quân bất tự giang lâu nguyệt
Nam bắc đông tây
Nam bắc đông tây
Chỉ hữu tương tùy vô biệt ly.
Hận quân khước tự giang lâu nguyệt
Tạm mãn hoàn khuy
Tạm mãn hoàn khuy
Đãi đắc đoàn viên thị kỷ thì?
Dịch nghĩa:
Hận rằng người không giống trăng sáng trên lầu cao; bất kể là phiêu bạt nam bắc đông tây, đều đi theo mà không phân ly; hận người lại giống như trăng sáng trên lầu cao; chỉ mới tròn thôi đã khuyết; đợi đến khi tròn lại là bao giờ (chữ đoàn viên mang 2 ý nghĩa, vừa là hình tròn, vừa là hai người gặp lại nhau)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]