Úc Thanh Chước không có chỗ trốn, bị Lương Tùng Đình giữ lại bắt nghe liền một lúc bốn năm tin nhắn thoại, nghe tới nỗi mặt đỏ tai hồng, hô hấp dồn dập mà hắn vẫn chưa tính sổ xong.
"Có biết mấy đêm nay anh nghe tin nhắn xong đều nghĩ đến gì không?" Lương Tùng Đình hỏi anh.
Anh không dám lên tiếng, giọng điệu của hắn có vẻ biếng nhác nhưng anh lại nhận ra được sự thích thú rõ ràng.
Lương Tùng Đình ném điện thoại lên cái giá cạnh đó rồi thong thả nói tiếp: "Vừa rồi nghe rõ những gì mình nói chứ? Nào lại đây, nói lại trước mặt anh một lần."
Úc Thanh Chước nhắm tịt hai mắt, xoay người úp mặt vào tường đưa lưng về phía Lương Tùng Đình, nhỏ giọng hỏi: "Có thể không nói không?"
Hắn bật cười trả lời: "Không thể."
Úc Thanh Chước chần chừ vài giây, dựa vào trí nhớ mà gian nan nhả ra mấy chữ: "Em vừa mới tắm xong, dây quấn áo choàng buộc rất lỏng..."
Lương Tùng Đình ngắt lời anh, "Nói như cho có vậy, em đang đọc sách đấy à."
Anh thở dài một tiếng, tiếp tục nói với giọng cứng ngắc, "Anh Đình chỉ cần duỗi tay là có thể cởi ra..."
Không để Lương Tùng Đình bắt bẻ mình lần nữa, Úc Thanh Chước vừa nói xong thì thình lình xoay người lại giơ tay ôm mặt hắn, vội vàng hôn lên.
Tâm tư nho nhỏ này của anh không nhất thiết phải giấu diếm trước mặt Lương Tùng Đình.
Liên tục nói mấy lời không biết xấu hổ qua wechat suốt một tuần còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-nhu-su-diu-dang-cua-anh/3554655/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.