Lương Tùng Đình đã sắp vào giấc, giờ nhìn thấy tin nhắn giống như lời nói mớ giữa đêm này thì trong đầu tự động vang lên giọng của Úc Thanh Chước. Rõ ràng chỉ là một dòng chữ bình thường nhưng lại giống như có khả năng chuyển thành tin nhắn thoại, lặp đi lặp lại bên tai hắn.
Hắn ấn tắt màn hình, đặt điện thoại về ổ sạc không dây.
Cả ngày nay anh đã nhắn cho hắn bảy tám tin, đến một tin hắn cũng không trả lời. Từ lúc hai người kết bạn trên wechat đến giờ, đây là lần đầu tiên Úc Thanh Chước nói chuyện một mình lâu như vậy, Lương Tùng Đình không hề đáp lại anh.
Sáng hôm sau di động của Lương Tùng Đình có một cuộc gọi nhỡ từ Thôi Dương, một tin nhắn của mẹ hỏi hắn có về nhà vào kỳ nghỉ Quốc Khánh không, nhưng lại không có tin nhắn chào buổi sáng mỗi ngày của Úc Thanh Chước.
Lương Tùng Đình gọi lại cho Thôi Dương nói chuyện công việc trước rồi trả lời tin nhắn của mẹ, nói Quốc Khánh phải đi Quảng Châu công tác vì có công chuyện còn chưa làm xong, sau đó sẽ lựa thời gian đi gặp bà.
Lúc hắn ra khỏi nhà đã hơn tám giờ, đêm qua mưa rất lớn, không khí bên ngoài mang hơi lạnh.
Lương Tùng Đình lái xe qua phòng bảo vệ của chung cư, trong lúc đợi thanh chắn nâng lên thì nhân viên bảo vệ đứng cạnh chào hắn một tiếng rồi nói: “Sáng nay có khách báo tên anh muốn vào, chúng tôi nói muốn gọi cho anh để xác nhận nhưng người đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-nhu-su-diu-dang-cua-anh/2559077/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.