Do dự nên tỉnh dậy hay giả vờ ngủ tiếp chỉ xuất hiện hai giây trong suy nghĩ của Úc Thanh Chước.
Đến khi một tay Lương Tùng Đình luồn xuống sau eo muốn nâng anh lên thì Úc Thanh Chước mở mắt, duỗi tay đẩy nhẹ bả vai hắn, “Em tự đi.”
Đêm nay anh vẫn luôn tránh tiếp xúc với Lương Tùng Đình, sự tiêu cực trong lòng vẫn chưa tiêu tan hết.
Hắn thấy vậy thì tránh ra để cho anh xuống xe. Xuống xe rồi hắn lại gọi tên Úc Thanh Chước, khi anh quay đầu lại thì Lương Tùng Đình ném thẻ chìa khóa tới, nói: “Tôi đứng đây hút điếu thuốc đã, cậu đi lên trước đi.”
Úc Thanh Chước bắt lấy chìa khóa, không nói gì, đi thẳng về phía thang máy.
Đèn ở gara không đủ sáng, lúc Lương Tùng Đình lấy bao thuốc lá có thoáng nhìn Úc Thanh Chước duỗi tay ra ấn nút thang máy. Dường như bàn tay ấy trở nên mảnh khảnh lạ thường dưới ánh đèn mờ tối, chồng lên một hình ảnh mơ hồ nào đó trong ký ức.
Khoảng hai mươi phút sau Lương Tùng Đình lên tầng, trong nhà tối om.
Úc Thanh Chước đúng là quỷ ấu trĩ, vì uống say lại đang dỗi hờn hắn nên đến cả một bóng đèn cũng không thèm để lại.
Lương Tùng Đình vào phòng khách rồi lần mò bật đèn cây lên, sau đó đi đến phòng ngủ chính. Cánh cửa phòng ngủ khép hờ, hắn cũng không cần phải làm trò với người khách đang ngủ ở bên trong, không gõ mà trực tiếp đẩy cửa ra đi vào.
Úc Thanh Chước không cởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-nhu-su-diu-dang-cua-anh/2559068/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.