Sáng hôm sau hai người đều dậy muộn, Úc Thanh Chước là bởi vì say rượu còn Lương Tùng Đình là vì đi công tác về quá mệt mỏi.
Sau khi tỉnh dậy ký ức của Úc Thanh Chước hơi rời rạc, không thể nhớ nổi rất nhiều lời mà mình đã nói ra đêm qua. Anh chỉ nhớ cảnh Lương Tùng Đình xuất hiện ở chỗ ngoặt cầu thang của quán karaoke, hơn nữa ký ức này rõ ràng đến đáng sợ, tới mức Lương Tùng Đình mặc gì, đeo đồng hồ hay không anh đều nhớ như in.
Còn những chuyện xảy ra sau đó quá mơ hồ, anh cảm thấy hình như bản thân to gan mà ôm Lương Tùng Đình, hoặc cũng có thể chỉ là đơn giản ngủ một giấc.
Úc Thanh Chước súc miệng rửa mặt xong lại quay về giường ngồi, không dám đi ra khỏi phòng ngủ. Mãi đến khi Lương Tùng Đình gõ cửa hỏi anh đã dậy chưa thì anh mới lên tiếng rồi đứng dậy mở cửa phòng.
Có vẻ Lương Tùng Đình đã dậy được một lúc, không còn mặc quần áo hôm qua nữa. Hắn nói với anh: “Ra đây ăn chút gì đi.”
Đã gần mười một giờ, coi như là ăn bữa trưa sớm.
Úc Thanh Chước còn do dự chưa mở miệng thì Lương Tùng Đình đã nhận ra anh muốn nói gì, ném ra một câu: “Tự lấy đồ trong tủ quần áo đi, không cần hỏi tôi.”
Đêm qua Úc Thanh Chước mặc nguyên quần áo ngủ, anh là người thích sạch sẽ, hôm nay còn mặc đồ hôm qua thì chắc chắn sẽ muốn thay quần áo.
Anh nhỏ giọng trả lời: “Cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-nhu-su-diu-dang-cua-anh/2559065/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.