Hạ Tinh Trầm không chịu được ánh mắt anh nhìn chằm chằm đỉnh đầu mình, dứt khoát ngẩng lên nhìn vào mắt anh, gọi tên anh:
“Cố Khâm?”
Hai chữ ấy được cô nói ra với giọng điệu hoài nghi xen lẫn đâu đó chút dịu dàng.
Cố Khâm nghe vậy bất giác thả lỏng đôi mày đang nhíu chặt. Ánh mắt anh như tuyết rơi ngày đông được ánh nắng mặt trời chiếu rọi, trong phút chốc trở nên lấp lánh đầy màu sắc.
“Em cũng biết bà nội tôi rất thích hoa, đặc biệt là hoa lan. Bà nội không chỉ trồng vô số hoa lan trong vườn mà còn sưu tầm rất nhiều bức tranh về loài hoa này nữa.”
Cố Khâm cảm thấy rất hài lòng khi Hạ Tinh Trầm gọi tên mình nên anh không chút do dự chia sẻ kinh nghiệm của bản thân cho cô.
“Vậy Giám...” Hạ Tinh Trầm kịp thời thu lại mấy chữ phía sau, vội vàng sửa lời:
“Vậy anh chuẩn bị tặng bà Cố món quà gì thế?”
“Tôi còn chưa chuẩn bị xong...”
Cố Khâm đã mời một họa sĩ nổi tiếng vẽ một bức tranh hoa lan tặng bà nội. Nhưng tranh vẫn chưa hoàn thành nên cũng có thể coi như chưa chuẩn bị xong.
“Ồ, vậy thôi.” Hạ Tinh Trầm vừa đi vừa cau mày suy nghĩ. Những ai thân thiết với bà Cố đều biết bà thích hoa lan, vậy nên hẳn là có không ít người tặng bà hoa lan hoặc những bức tranh về hoa lan. Mà Hạ Tinh Trầm một là chẳng quen họa sĩ nào có thể nhờ vẽ tranh, hai là cũng không thể kiếm được những giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-nhu-sao-roi/3478221/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.