Tô Hà im lặng một hồi, rồi đột nhiên ‘ha’ lên như vừa nghe được một câu chuyện cười.
Kiều Minh Hạ kiên trì hỏi:
"...Có phải nó đắt lắm không?"
Tim cậu đập rất nhanh, may mắn thay sự lo lắng đã lấn át sự xấu hổ không khóc ra tiếng. Nhưng bề mặt của những đồ kim loại xung quanh sáng bóng có thể phản chiếu ra bóng người, lúc này trong một mảng xanh thâm trầm đang hiện liên đôi mắt đỏ hoe của cậu.
Một lúc lâu sau Tô Hà vẫn không trả lời, khi Kiều Minh Hạ hỏi lại lần nữa, giọng đều run run:
"...Mắc đến cỡ nào?"
Nhích ghế lại gần Kiều Minh Hạ hơn, Tô Hà giơ tay đặt lên mí mắt cậu, bị kích thích sinh lý, đầu ngón tay lập tức ươn ướt. Tô Hà lẳng lặng lau mặt cậu, dấu vết nước mắt trôi cùng bụi bặm trông thật sự không đẹp.
Thấy cậu quá khó chịu, Tô Hà thản nhiên xóa vài số không:
"Không đắt, hơn một tỷ bảy."
Nghe đến con số này, Kiều Minh Hạ kinh ngạc ngẩng đầu, kinh hãi lùi lại, lưng áp vào ghế sô pha, buột miệng thốt ra lời trong lòng:. Tiên Hiệp Hay
"Hơn một tỷ bảy... anh, hay là anh bán em đi"
Tô Hà sửng sốt, sau đó cười thành tiếng.
Anh dang tay ra ôm Kiều Minh Hạ vào lòng, mặc cho nước mắt, bụi bẩn làm bẩn chiếc áo sơ mi và cà vạt đắt tiền của anh. Tô Hà xoa một mớ tóc sau đầu Kiều Minh Hạ, nghĩ: ‘Sao mà dễ thương thế.’
“Bán em được bao nhiêu tiền?”
Tô Hà búng nhẹ vào vành tai Kiều Minh Hạ như đang đùa giỡn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-nhu-nuong-som/1775080/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.