Bởi vì khẩn trương nên Qúy Tử cúi đầu rất thấp, hàm răng dùng sức cắn chặt, cơ thể căng như dây đàn, phía sau lưng đã rịn một lớp mồ hôi mỏng. Gương mặt hồng hào ban đầu vốn dĩ không thể nhìn rõ giờ đã ửng đỏ. Qúy Tử càng thêm bối rối không dám ngẩng đầu lên càng khiến sự việc thêm khó xử, chẳng mấy chốc sẽ bị Thẩm Kình Hoài phát hiện.
Thẩm Kình Hoài nhướng mày hỏi cô: “Phòng bí quá à?”
“Gì…gì ạ?” Qúy Tử giật mình, ngước mắt lên nhìn Thẩm Kình Hoài, vừa vặn đối diện với ánh mắt thăm dò của người đàn ông.
Cô ấp úng đáp: “Không phải…”
“Thế sao lại đỏ mặt, còn ra nhiều mồ hôi như vậy?” Thẩm Kình Hoài liếc cô một cái, thật sự không hiểu nổi tâm tư của cô gái nhỏ. Nhưng lúc nãy cô giật mình trông rất thú vị, thôi không so đo với cô nữa.
Anh cứ vậy bỏ qua đề tài này, sau khi uống xong bát canh an thần, lập tức lên giường nằm ngay ngắn. Trước khi nhắm mắt, Thẩm Kình Hoài dặn dò: “Lúc tôi ngủ, phiền cháu ở lại một lúc, nếu thấy điểm khác thường, hãy nhớ ghi lại những lời tôi nói.”
Thẩm Kình Hoài có đoạn nửa năm không yên giấc, ngày nào cũng bị ác mộng đánh thức, mỗi lần nghĩ tới cảnh tượng đó là đầu lại đau như muốn nứt ra.
Qúy Tử thấy Thẩm Kình Hoài đã chìm vào giấc ngủ, trên người quần áo vẫn chỉnh tề, trong lòng cô không khỏi sinh ra cảm giác xấu hổ. Người đem dạ tiểu nhân đi đo lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-nhu-nguoi-trong-long-buoc-toi/2716239/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.