Cô vội bắt một chiếc xe Tây ở trên đường, nhờ họ lái đến nhà Thẩm Kình Hoài.
Không hiểu sao trong đầu cô đột nhiên nảy ra một ý nghĩ: “Không phải do bất cẩn, mà là do quá quen đường nên mới biết chỗ đó có hồ để đâm xuống.”
Người Qúy Tử chợt run lên, một cỗ ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng cô. Gần như trong tích tắc, cô vội vã hét lên: “Bác tài, lái xe nhanh chút được không, tôi có chuyện quan trọng.”
Tài xế cũng sợ khách lỡ việc, dốc toàn lực lao về phía trước. Mười phút sau đã dừng ở trước biệt thự, Qúy Tử đưa tiền xong liền chạy chậm tới gõ cửa: “Bác Thành là cháu, bác mau ra mở cửa.”
Thẩm Kình Hoài đang ở trên lầu đọc sách, từ xa đã nhìn thấy thân ảnh cô bước tới. Thấy cô nhóc hấp tấp chạy lên lầu, anh vô thức liếc bản thân phản chiếu trong chiếc gương treo trên kệ tủ, định chỉnh lại nếp gấp trên cổ áo. Hai tay vừa động anh chợt cảm thấy có điều không ổn. Phụ nữ vì người mình thích mà trang điểm, anh là đàn ông, đi gặp cô nhóc khác họ kia sao phải quan tâm đến ngoại hình?
Qúy Tử cứ thế xông vào cửa, suýt chứng kiến được cảnh tượng hài hước này, Thẩm Kình Hoài không tự nhiên ho nhẹ một tiếng: “Sao vào không gõ cửa?”
“Hấp ta hấp tấp, lớn tướng rồi mà còn.” Thẩm Kình Hoài ra hiệu cho A Thành phía sau Qúy Tử “Pha một tách trà để cô Qúy bình tĩnh lại.”
“Có ngay đây.” A Thành đi được hai bước lại vòng về hỏi: “Có cần mang thêm chút điểm tâm cho cô Qúy không? Trước cậu có bảo nếu cô Qúy tới nhớ lấy cho cô ấy ít bánh ngọt, loại mà con gái thích ăn.”
Qúy Tử sửng sốt hỏi Thẩm Kình Hoài: “Bánh hạnh nhân hoa đào lần trước là chú nhỏ đặc biệt dặn Bác Thành mang lên cho cháu sao?”
Thẩm Kình Hoài rõ ràng là người miệng lưỡi độc địa biến thái, có chút tâm tư tinh tế lại bị vạch trần ngay trước mặt mọi người nên có chút xấu hổ.
Anh nhíu mày nói: “Chút quà hối lộ để cháu làm việc thôi, không cần nghĩ nhiều.”
“Thật không vậy?” Qúy Tử nở nụ cười bợt cỡn.
Sắc mặt Thẩm Kình Hoài lạnh xuống, nói với A Thành: “Bảo chú đi làm sao chú còn đứng đấy?”
“Vâng thưa cậu chủ” A Thành là người hiểu rõ Thẩm Kình Hoài nhất, anh là kiểu người miệng dao găm nhưng tâm đậu hủ, thấy cuộc đối thoại của hai chú cháu nhà này không ngừng phát ra tia lửa điện ông đành nhấp miệng cười rời đi.
Thẩm Kình Hoài đi tới khép cửa, khôi phục lại phong thái của trưởng bối, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Qúy Tử kể lại chuyện hôm nay cho Thẩm Kình Hoài nghe.
Thẩm Kình Hoài chống một tay lên trán, thì thầm: “Chuyện này có hơi kỳ lạ, tạm thời tôi chưa có manh mối nhưng tra ra chỗ sâu sa kia sẽ rất thú vị đây. Có kẻ muốn mượn tay tài xế để sát hại vợ chồng họ Vương, không hẳn là không có khả năng. Không chừng người bọn họ muốn nhắm vào chính là đương chủ gia tộc Vương Diệp. Nếu màn này thật sự có người đứng sau giật dây, bức tài xế phải giết người, khả năng là tôi đã phá vỡ bí mật nào đó nên mới bị phóng hỏa diệt khẩu.”
Có lẽ do đã quen nên khi nhắc tới tên Vương Diệp, Thẩm Kình Hoài không còn cảm thấy nhức đầu như trước nữa.
Qúy Tử cả kinh nói: “Có một người phụ nữ rất xinh đẹp trốn trong nhà tài xế Vương, có lẽ cô ấy biết điều gì đó?”
“Có khả năng, nhưng tiếc là người cũng không còn ở đấy.”
“Trốn thì mình đi tìm. Cô ấy lại chẳng phải yêu ma quỷ thần gì, cháu không tin chúng ta không tìm được ra cô ấy!” Qúy Tử có cách. Cô nhìn thoáng qua đồng hồ, đã bảy rưỡi tối.
Cô đang định đi thì thấy A Thành bưng một khay bánh đậu đỏ cùng sữa bò ấm tới. Bột gạo nếp được cắt thành từng miếng vừa ăn, bên trong bọc thêm nhân đậu đỏ mềm mịn, phía trên rắc một lớp đường bột ngọt ngào, thoạt nhìn có vẻ ngon miệng.
Qúy Tử không kìm được lại quay về chỗ ngồi, cái miệng nhỏ cắn một miếng bánh đậu đỏ*, cố tình lân la chút chuyện trong nhà với Thẩm Kình Hoài. Cô không thể để lộ ra bản thân bị bánh ngọt dụ dỗ, con gái trong nhà đều được dạy phải biết giữ ý tứ, sao có thể vì một miếng ăn mà làm mù con mắt, lì lợm la liếm ở nhà đàn ông được?
Qúy Tử cố vặn ra chút chyện để tán gẫu cùng Thẩm Kình Hoài, chẳng hạn như chuyện cô bị ép đi xem mắt, gặp toàn mấy tên không ra gì, nhưng người mẹ yêu dấu ở nhà cứ càu nhàu suốt khiến cô phát phiền.
Rồi lại nói đến đôi khuyên tai mã não* màu hồng trên bàn trang điểm, là quà anh họ cô đem từ Bắc Dương về, ở dưới ánh mặt trời chúng sẽ đỏ rực như lửa.
Thẩm Kình Hoài không có mấy hứng thú, chỉ đơn giản lắng nghe những điều vô vị cô kể. Thấy cô vừa ăn vừa nói cho đến khi hết chỗ bánh ngọt lập tức vỗ mông rời đi, Thẩm Kình Hoài cũng hiểu ra chút chuyện.
Qúy Tử vẫy tay chào tạm biệt Thẩm Kình Hoài: “Đã tám giờ, trời cũng tối rồi, lần sau cháu lại đến nói chuyện với chú nhé!”
Thẩm Kình Hoài gật đầu toan tiễn cô xuống nhà. Vừa đi ra khỏi cửa phòng, anh đột nhiên lạnh lùng nói: “Cháu có vẻ rất thích bánh ngọt, lần sau tôi sẽ bảo A Thành mang lên sớm hơn một chút. Không cần thiết vì tham một miếng bánh mà chậm trễ thời gian về nhà như thế đâu.”
Qúy Tử nghe thấy tâm tư mình bị nói trúng, hai má lập tức đỏ bừng: “Không phải chỉ là mấy cái bánh ngọt thôi ạ, trong nhà cháu cháu cũng chẳng để cháu phải chết đói đến mức đấy. Chắc chú không biết chứ cháu ghét đồ ngọt đến phát điên nên không cần chú nhỏ phải tiêu pha chi cho tốn kém.”
Cô là đang thẹn quá hóa giận à? Thẩm Kình Hoài nhíu mày, cảm thấy phụ nữ thật khó hiểu.
Mà lúc này Qúy Tử đang xuống cầu thang, cô hung hăng trừng mắt nhìn lên trên lầu, thầm nghĩ: Chú nhỏ chú nhiếc gì chứ, là đồ đáng ghét thì có! Còn dám nói mình tham ăn! Rõ ràng bản thân có ý tốt, sợ hắn ta cô đơn tịch mịch nên mới nán lại nói chuyện phiếm với hắn, đúng là ngốc không ai bằng!
Sau khi Qúy Tử về đến nhà, vú Triệu báo với cô chuyện Lý Trân Ngọc ra ngoài cùng hội chị em đánh bài cửu*, dặn Qúy Tử đi ngủ sớm chút không cần đợi bà. Nếu chơi muộn sẽ qua đêm luôn ở nhà bạn, không về nhà ngủ.
Vừa vặn cô cũng còn chút chuyện cần xử lý, chờ đến lúc vú Triệu đi chăm sóc Qúy Quân Ngọc cô sẽ lẻn ra ngoài.
Đến giờ Qúy Quân Ngọc phải đi ngủ, Qúy Tử vội vàng búi tóc, đêm thanh khuya vắng chạy tới cửa nhà tài xế Vương. Ban đêm, khu nhà nghèo không có mấy hoạt động giải trí vì vậy thường thường họ sẽ sớm tắt đèn đi ngủ. Qúy Tử vỗ lên mặt tường, may mà cô đi giày đế bệt nên chỉ cần trèo qua bức tường đá này là có thể vào trong sân.
Nhà của tài xế Vương có một khoảng hiên nhỏ, bên trong bị khóa chặt, không có chìa khóa cũng chẳng thể vào được. Qúy Từ chỉ đành đi loanh quanh nhà, cố gắng tìm ra chút manh mối, nhưng khổ nỗi trời tối om như này thì tìm được cái gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]