Vừa nhâm nhi bữa sáng, vừa thảnh thơi lướt web xem bài báo hôm qua: Vào lúc 18h ngày 24/7/2018, tai nạn giao thông tại đường quốc lộ đã khiến hai người bị thương. Đọc về vụ tai nạn làm tâm trạng cô gợi dậy những hồi ức lúc nhỏ, dù đã qua nhiều năm nhưng khi nhớ lại, đôi mắt cô luôn toát ra vẻ sợ hãi, lo lắng và cũng có chút man mác buồn.
Vào khoảng năm 8 tuổi, trên đường đi học về không may cô bị một chiếc xe máy va phải khiến cả người toàn thương tích. Đau đớn là vậy nhưng ba mẹ cô vẫn chẳng thèm để mắt đến đứa con gái nhỏ ấy, cô vào được bệnh viện cũng chỉ nhờ những người ngoài tốt bụng giúp đỡ đưa vào.
Nằm trên giường bệnh, mong muốn được ba mẹ chăm sóc nhưng khi y tá bên cạnh liên lạc với gia đình cô thì vọng lại chỉ toàn những lời vô cảm, thờ ơ. Y tá: Xin chào gia đình! Bé nhà đang bị thương vì tai nạn nên thông báo cho anh chị nhanh chóng đến bệnh viện thanh toán viện phí cho bé. Ba mẹ: Con bé đó sao lại phiền phức như vậy! Chúng tôi đều có việc không thể tới được. Bao nhiêu tiền các cô gửi qua tin nhắn, tôi sẽ thanh toán. Nhờ các cô chăm sóc cho con bé. Y tá: Vâng ạ! Sau đó chỉ còn lại tiếng "tít, tít" từ phía chiếc điện thoại đã tắt ở phía bên kia.
Sự tủi thân, hắt hủi ấy đã làm cảm xúc non nớt của đứa trẻ như cô bật khóc. Cô quay đầu sang bên kia tường rồi thút thít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-nhu-nang-ha/3552845/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.