Gió, có thể nào cuốn trôi đi những yêu thương? Nắng, có thể nào sưởi ấm trái tim lạnh giá? Mưa, có thể xóa nhòa đi những giọt nước mắt? Lạnh, có thể đóng băng những dòng cảm xúc hay không? Tình yêu, tựa như mây, tựa như gió, lại tựa như một vết hoen ố của thời gian. Đau lòng, quá khứ chính là một hồi ám ảnh không có cách nào phai nhạt.
Gương vỡ, làm sao có thể lành lại? Người đi rồi, làm sao có thể níu đôi tay? Nước mắt rơi, nhưng điều tuyệt vọng nhất vẫn là đau, nhưng chẳng dám nói, nhớ, nhưng chẳng dám kêu, muốn ôm, thứ còn lại chỉ là những điều hư ảo. Đau thật đấy! Cái cảm giác ấy đau đớn như xé da cắt thịt, muốn trút bầu tâm sự lại chẳng biết tìm ai. Trong cái khoảnh khắc ấy, kỉ niệm lại ùa về. Nỗi cô đơn trong lòng chẳng thể nào nguôi ngoai. Nếu như kí ức có thể đổi lấy yêu thương của hiện tại, như thế thật là tốt biết bao.
Nếu như khi ấy, kịp nắm lấy tay của người, chúng ta liệu có thể cùng nhau hạnh phúc? Một người đi, một người ở lại, thật đáng thương. Ngưu Lang - Chức Nữ mỗi năm đều gặp nhau một lần, vậy chúng ta, đến kiếp nào mới có thể gặp lại? Nước mắt, rơi, xóa nhòa đi tất cả...