Con ngựa đó như phát điên lên, cắm đầu chạy vào rừng. Nó chạy rất nhanh, trên đường cũng đã kịp giẫm vào mấy người hầu theo sau.
"Đan Thục!"
Thế Duy hét lớn, vội thúc ngựa đuổi theo. Mấy người còn lại vẫn còn chưa lấy lại được bình tĩnh sau sự việc thì hai người đã khuất mất sau rừng cây.
"Anh Henry!" Thế Loan sau khi định thần lại cũng cưỡi ngựa đuổi theo cùng đám người phía sau.
Đan Thục bị hoảng sợ không hề nhẹ, ngoài việc níu chặt dây cương thì không biết làm gì nữa cả, dù rất cố gắng nhưng sức của cô không đủ để ghìm con ngựa đang nổi điên lại.
Ngay lúc này, trong nháy mắt đã có một người cưỡi ngựa vòng qua lao tới, lập tức người nọ vừa vặn nhào vào, vươn cánh tay cầm chắc lấy dây cương của con ngựa điên lại.
Đan Thục nhìn qua, thì ra là Thế Duy đã đuổi tới kịp.
Con ngựa kia hí dài một tiếng khiến cả cơ thể nó dựng đứng lên nhưng Thế Duy cũng không buông tay, suýt nữa còn bị ngựa quật té xuống. Hai con ngựa điên cuồng mà hí, anh vẫn sống chết kéo dây cương không buông, nó lại càng như nổi điên thêm, nhảy loạn xạ.
Lúc này đám người của Thế Loan đã chạy tới, nhưng không ai dám lao vào, chỉ biết đứng một bên kinh hô.
Thế Duy bị dây cương của con ngựa điên kéo đi thật xa, chân vẫn còn kẹt ở trên bàn đạp của yên ngựa bên này, hai con ngựa lại chạy đi hai hướng ngược nhau..
Cả đám bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-giac-chiem-bao-/3477070/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.