Mới vừa thăng chức làm mẹ không lâu Tang Vãn Cách đã lập tức luống cuống tay chân. Cô ôm nhóc anh trong ngực dịu dàng dỗ dành, mà nhóc em được mẹ Tang ôm vào trong ngực thì lại đang khóc nấc lên. "Ngoan, ngoan, Bảo Bảo không khóc, Bảo Bảo không khóc a ~~~" cô dịu dàng vừa hôn vừa dụ dỗ, còn ôm vật nhỏ nhẹ nhàng đong đưa qua lại. Qua một lúc lâu, vật nhỏ trong ngực mới chậm rãi ngừng khóc. Lại một lát sau, nhóc em nãy giờ vẫn khóc cũng ngừng lại, mẹ Tang đau lòng vuốt lưng cho cậu thuận khí. Vật nhỏ khóc đến mặt cũng ửng hồng, đủ để thấy cậu nhóc đã dùng sức đến cỡ nào.
"Tốt, ngoan." Tang Vãn Cách hôn bé một cái, sau đó đem cậu nhóc giao lại cho mẹ Hùng đang đứng kế bên. Cô đưa tay ý bảo Hùng Thần Giai ngồi vào bên cạnh mình. Hùng Thần Giai cực kỳ bất đắc dĩ ngồi xuống, đôi mắt đen như mực tràn đầy uất ức. "Gấu....." Ách, cô phải nói thế nào mới không làm tổn thương đến lòng tự ái của một bạn gấu đáng thương nào đó đây?
"Đừng nói ahhh... Anh đã hiểu." Hùng Thần Giai chán nản nói, hắn cầm cánh tay nhỏ bé của Tang Vãn Cách đưa lên trên môi khẽ hôn. "Chuyện này cũng là quá mức đi, anh dù gì cũng là ba của bọn nó! Vậy mà tụi nó mỗi lần nhìn thấy anh là lại khóc ——" trong giọng nói tràn đầy uất ức cùng mất mác.
Tang Vãn Cách mím môi cười trộm, bàn tay trắng nõn mềm mại cầm ngược lại tay hắn, nhẹ giọng an ủi: "Ai nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-yeu/1536860/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.