Trong đời này Hùng Thần Giai hầu như chưa từng làm chuyện gì để khiến hắn hối hận. Dù là khi bỏ học, ẩu đả đánh nhau, hay bởi vì cưỡng gian mà bị bắt vào trong tù... Hắn cũng chưa từng hối hận qua. Dĩ nhiên không cần nói cũng đủ biết hắn là người cố chấp như thế nào rồi, nhưng thỉnh thoảng hắn cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối. Nói ví dụ như nếu như hắn không có thôi học, có lẽ hắn sẽ có thể cùng Tang Vãn Cách có một sự bắt đầu tốt hơn —— mặc dù căn bản hắn cũng không phải là loại người ham học.
Nhưng lần này, hắn là thật lòng cảm thấy hối hận, hơn nữa còn hối hận đến không thể hối hận hơn!
Ai có thể tin nổi hắn chỉ mới đi ra ngoài có nửa tiếng?! Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?!
Hùng Thần Giai cứng đờ người đứng ở ngoài cửa phòng phẫu thuật. Vẻ mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm cái bảng màu hồng ghi rõ là đang giải phẫu trên cửa kia. Hắn hận không thể một cước phá cửa xông vào, để tự nhìn vào bên trong xem đang xảy ra chuyện gì. "Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra không?!" Hắn dùng đôi mắt như chim ưng từ từ quét qua trước mặt hai cặp vợ chồng Tang cùng Hùng gia. Không thể tin được mỗi người bọn họ ai cũng biết rồi, nhưng bọn họ lại bỏ hắn một mình ở nhà. Người nào cũng cho rằng đã có người kia thông báo cho hắn biết rồi, vì vậy ai cũng không thèm thông báo cho hắn một tiếng!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-yeu/1536858/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.