“Không cho phép em cùng người đàn ông kia có bất kỳ sự đụng chạm thân thể nào có biết không?! Nếu không anh sẽ không cần em nữa.”
Những lời Hùng Thần Giai đã từng nói xuất hiện rõ ràng ở trong đầu cô. Tang Vãn Cách bụm mặt, không chịu đem bộ dạng thê thảm thấm đẫm những giọi nước mắt của mình bày ra trước mặt Trình Cảnh Khu, thế nhưng lại không thể ngăn được những giọt nước mắt tràn mi chảy ra. Thân thể bị dị vật tạo ra cảm giác quá mức quen thuộc, nhưng cho tới bây giờ chưa từng có lần nào làm cho cô cảm thấy sợ hãi đến như vậy.
Đại Hùng sẽ không cần cô. Đại Hùng thật sự sẽ không cần cô... Không, cho dù anh có muốn, cô cũng không còn mặt mũi để trở lại bên cạnh anh nữa rồi bởi vì cô đã bị người khác chạm qua.
Hôm nay anh vừa mới đáp ứng với cô là anh sẽ đến đón cô, vậy mà buổi tối cô đã cùng một người đàn ông khác lên giường.
"Nếu như hắn bởi vì em đã bị anh đụng qua mà không cần em nữa, vậy em cũng không cần hắn là tốt nhất." Trình Cảnh Khu cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mí mắt cô. Làn môi mỏng có chút lạnh như băng, giống như bụi phấn mềm mại của cánh hoa đặc biệt, mang theo vẻ mỹ lệ cùng độc dược đều thấm vào ruột gan."Một người đàn ông yêu cầu em vì hắn mà thủ thân, em muốn hắn thì có ích lợi gì?"
Tang Vãn Cách lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới bàn tay truyền đến thanh âm nghẹn ngào: "Cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-yeu/1536823/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.