Sau khi kết thúc chuyến đi ba ngày, Tang Vãn Cách có cảm giác xương mình muốn đứt rời hơn phân nửa, cô làm thế nào cũng không nhớ được là cô đã ngồi hô hấp trong cái không khí oi bức đó được bao lâu, và cô lại càng không có được một giấc ngủ ngon lành. Cô khó chịu, Hùng Thần Giai so với cô lại càng khó chịu hơn, hắn chịu khổ ăn quán, cũng không thấy khổ sở chút nào, nhưng nhìn bộ dạng Tang Vãn Cách không thể thích ứng thì lại làm cho lòng hắn như lửa đốt, ba ngày qua hắn cũng rất đau khổ.
Hơn nữa trong chuyến đi ba ngày này, trong toa xe người đi rồi lại đến cứ thay đổi từng tốp, trong đó không thiếu mấy tên cả gan dám mon men đến gần, Hùng Thần Giai có cảm giác mình bị kìm nén muốn nổ tung rồi! Nếu không phải vì Tang Vãn Cách da mặt mỏng, hắn còn không ở ngay trước mắt những tên không biết phân biệt kia mà hôn mặt cô đến chết đi sống lại sao! Thật vất vả vứt được bình dấm chua ra ngoài, nhưng vừa ra trạm xe lửa lại bị người khác nhét tiếp một bình nữa!
Tròng mắt đen trừng còn lớn hơn cái chuông đồng, nếu như ánh mắt có thể giết người, đoán chừng giờ phút này cái gã đứng trước mặt hắn đã chết không dưới mấy trăm lần.
"Tiểu thư, không biết cô muốn đi nơi nào? Nếu như không ghét bỏ, tôi có thể đưa tiểu thư một đoạn." Cái gã đó cười đến mắt cũng híp lại, đôi mắt tam giác nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Vãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-yeu/1536797/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.