Trình Cảnh Khu khẽ mỉm cười, vẫn dịu dàng như trước, chỉ có đáy mắt thăm thẳm quang ảnh biểu thị tâm hắn thật ra cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, hai cánh tay kiên cố ôm Tang Vãn Cách vào trong ngực, hôn lên trán của cô, lại dùng thái độ vô cùng thân mật sờ sờ đầu nhỏ của cô: "Tiểu Cách, em vì anh mà thành ra như vậy. Anh vẫn cho là bởi vì chuyện của bảy năm trước, cho nên em mới lâu như vậy không muốn tiếp nhận anh, hiện tại cuối cùng anh coi như đã hiểu, nguyên nhân em không tiếp nhận anh, bởi vì anh không còn hình tượng tốt đẹp trong lòng em nữa có phải không?" Tang Vãn Cách dưới vòng tay hắn lắc đầu một cái: "Không phải ——" Lời còn chưa dứt liền bị hắn cắt đứt: "Hoặc là, bởi vì anh sợ hù em nên mới che giấu bộ mặt thật đã làm em thất vọng? Tiểu Cách, anh mặc dù chèn ép tất cả người trong thiên hạ, tính tình lại ít lạnh lùng sắc đá, nhưng ở trước mặt em anh vĩnh viễn chỉ là Khu của em, chẳng lẽ em không hiểu điều này sao?" Bàn tay vuốt ve khuôn mặt mềm mại của Tang Vãn Cách, thanh âm thì thầm dịu dàng. "Khu —— ý em không phải vậy." Tang Vãn Cách có chút khó xử, "Tại sao anh không hiểu? Bất kể bộ dạng của anh là gì, điều này với em đều không quan trọng, quan trọng là chúng ta thật sự không thể ở cùng một chỗ. Em không phải là cô thiếu nữ mười tám tuổi nữa, ý nghĩ của em đã thay đổi. Hiện tại, em rất rõ ràng, anh không phải là người em muốn. Chúng ta ở chung một chỗ chắc chắn sẽ không hạnh phúc, anh hiểu chưa?" Nói xong những lời này, cô không tự chủ được cắn môi của mình, hàm răng trắng như tuyết làm thành một dấu hằn thật sâu trên cánh môi mềm mại, đôi môi hồng nhuận bị cô cắn bắt đầu trắng bệch, làm người nhìn rất thương tiếc. Trình Cảnh Khu buông bả vai cô ra, tròng mắt đen trầm tỉnh nhìn chằm chằm vào cô: "Anh chỉ biết, chỉ cần cố gắng, không gì là không thể. Hiện tại trong lòng em cũng không có người nào khác, như vậy em cũng chỉ có thể yêu anh. Bảy năm trước là anh không bảo vệ tốt em, anh đã thề, chuyện như vậy đời này tuyệt đối sẽ không tái phạm lần thứ hai. Tiểu Cách, nghe lời, ngoan ngoãn trở lại bên cạnh anh." Chất giọng cực kỳ êm ái lại lộ ra chút âm lãnh của hắn làm Tang Vãn Cách không nhịn được mà khẽ rùng mình, lúc vừa định mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên phát hiện hình như có một tầm mắt đang rất rất tập trung nhìn cô. Cô cứng đờ, trong lòng hô to không thể nào, nhưng ánh mắt xinh đẹp lại len lén lui về phía sau nghiêng mắt nhìn, quả nhiên, cái người đàn ông đứng sau hàng rào kia không phải đầu gấu thì là ai được đây?! Cô bị dọa đến hồn bay phách tán, liền tranh thủ Trình Cảnh Khu bỏ tay từ trên vai mình xuống, cà lăm nói: "Này, cái đó —— mặt trời lớn như vậy, nóng quá, em muốn trở về rồi!" Trình Cảnh Khu trở lại như trước, dịu dàng rút tay về, bá đạo âm lãnh một phút trước của hắn giống như chỉ là ảo giác của Tang Vãn Cách: "Được." Dứt lời liền muốn nắm tay của cô dắt đi. Tang Vãn Cách nào dám để cho tay mình bị người đàn ông khác chạm vào, chỉ là bị đụng chạm đầu vai, tầm mắt kia đã như muốn giết người rồi, nếu như bị Trình Cảnh Khu dắt tay đi về, cô quả thật không dám tưởng tượng đầu gấu kia sẽ làm ra cái chuyện điên cuồng gì! Mấp máy cánh môi đỏ hồng, cô đi theo Trình Cảnh Khu, hai người cùng bước đi. Mắt to nhấp nháy, muốn quay đầu lại nhìn, lại không dám, ngược lại cô nhận thấy được ánh mắt sau lưng càng lúc càng bỏng người, dường như có thể đốt cháy phía sau lưng cô luôn vậy. Thật vất vả trở về nhà, ba mẹ đang ngồi ở trong phòng khách uống trà thấy bọn họ trở lại, cả hai người mang bộ dạng vui vẻ như việc sắp thành, thừa dịp Trình Cảnh Khu nói chuyện với ba mẹ, Tang Vãn Cách dò xét thấy có lơ đễnh liền len lén chạy ra khỏi cửa nhà. Mới vừa đi ra cửa, còn chưa kịp tới đường mòn liền bị đôi tay gấu bắt lấy cái eo nhỏ nhắn kéo qua, sau đó cái miệng rộng trong nháy mắt liền đáp xuống như thiêu đốt, chờ đón cô chính là xúc giác nơi bàn tay hắn thăm dò vào bên trong áo cô, Tang Vãn Cách nức nở kêu thật lâu hắn mới buông ra —— đang ở lúc súng muốn cướp cò. Hùng Thần Giai ở trên làn môi cô cắn một cái: "Ai cho em cùng tên người rừng kia dựa vào nhau gần như vậy, còn để cho hắn hôn chổ này nữa?!" Ngón trỏ điểm một chút lên trán Tang Vãn Cách, sau đó giống như muốn rửa đi, hắn ở trên trán cô hôn thật lâu, trên mặt còn mang theo biểu tình nhất quyết không tha, vô cùng bất mãn nhìn chằm chằm cô. "Em cũng không muốn... Anh ta có hôn em sao?" Bị lời nói của Trình Cảnh Khu hù sợ, Tang Vãn Cách căn bản không có chú ý tới trán mình có bị hôn hay không. "Ngược lại là anh đó, sao lại tới đây?" "Anh không thể tới sao?" Hùng Thần Giai bị cô hỏi càng thêm bất mãn, "Nếu anh không đến, em có phải cũng không tính về nữa không?!" Hắn không có cô cả đêm cũng không ngủ được, cô thì tốt rồi, sảng khoái tinh thần, còn có thời gian rỗi rãnh cùng tên người rừng tản bộ nữa! Tang Vãn Cách bất đắc dĩ thở dài: "Em không phải có ý này. Không phải em đã nói nhiều nhất là chủ nhật sẽ trở về sao?" "Anh nhớ em lắm." Bạn gấu nào đó cũng không ngượng ngùng, trực tiếp bế cô lên ôm vào trong ngực, bộ dạng hận không thể bỏ cô vào túi mang đi, "Không có em ở bên anh ngủ không được, tối hôm qua anh cũng không ăn cơm." Lông mày nhíu lại: "Chưa ăn cơm? Anh nói anh chưa ăn cơm mà lại chạy tới đây hả?" Thấy thần sắc công chúa không tốt, Hùng Thần Giai lập tức mất dê mới lo sửa chuồng: "Lúc nãy cũng có ăn. Ăn bánh rán trái cây." Thím ven đường bán, ba đồng rưỡi một cái, vừa rẻ lại giàu nhân ái, dù sao cô không có ở bên cạnh hắn cũng không cảm thấy đói. Tang Vãn Cách lại thở dài, lần này cảm thấy thật bất đắc dĩ, vỗ vỗ mặt Hùng Thần Giai, nhìn hắn mỉm cười: "Ngày mai em sẽ về, không cần lo lắng, biết không?" "Nhưng anh rất rất nhớ em." Bạn gấu nào đó cố nhướng cặp mắt tỏ ra thuần khiết —— vẻ mặt cố tỏ ra ngây thơ nhưng hắn càng làm lại càng thấy rất buồn cười, nhưng Tang Vãn Cách vẫn mềm lòng, thấy hắn như vậy trong nháy mắt lòng liền mềm nhũn cả ra, "Cùng anh trở về được không? Anh không muốn em ở lại chỗ này, người đàn ông kia cũng ở đây, anh không thích em gặp mặt hắn." Chủ yếu hắn vẫn sợ cô phát hiện thật ra Trình Cảnh Khu so với Hùng Thần Giai hắn tốt hơn gấp trăm lần, sau đó liền vứt bỏ hắn. Tang Vãn Cách nháy nháy mắt, Hùng Thần Giai cảm thấy lòng cô đang rất giãy giụa, vì vậy bạn gấu nào đó không ngừng cố gắng bồi thêm: "Em không ở bên anh anh ăn không ngon ngủ cũng không yên, ngay cả đi bộ cũng không chú tâm, mới vừa rồi tới đây thiếu chút nữa là anh bị xe đụng rồi!" Lời nói này thành công làm Tang Vãn Cách càng thêm dao động, một hồi lâu mới như quyết định xong nói: "Vậy anh ở chỗ này chờ em, em trở về nói ba mẹ một tiếng đã." Chỉ thấy bạn gấu nào đó một giây trước còn nửa chết nửa sống bây giờ lại lập tức trở nên vô cùng phấn chấn, hắn say mê cuồng nhiệt ở trên miệng Tang Vãn Cách hôn một cái, sau đó bắt đầu thúc giục cô: "Vậy em đi nhanh đi, nhanh đi nhanh đi!" Cau mày, Tang Vãn Cách có chút im lặng, hắn có cần phải trở mặt nhanh như vậy không? Nhưng lời đã nói ra, cô cũng không thể thu hồi lại, lại nói cô cũng thật sự rất lo lắng nếu như để cho con gấu nào đó trở về một mình hắn có thể bị xe đụng hay không —— cô nhìn thấy rõ ràng, cổ áo của hắn có dính dấu bụi bậm thật lớn, quần màu đen mặc dù nhìn không rõ lắm, nhưng cũng có vẻ rất bẩn thỉu, hiển nhiên cho thấy lúc vừa tới đây cho dù không có xảy ra tai nạn xe cộ, tuyệt đối là đã vấp ngã. Dưới cặp mắt chờ mong của Hùng Thần Giai, Tang Vãn Cách từng bước một quay đầu rời khỏi, mỗi lần quay đầu lại nhìn hắn cô luôn có thể nhìn thấy hắn cười toe toét miệng rộng vô cùng vui vẻ, bất đắc dĩ cô lắc đầu một cái, đã đồng ý với hắn, dĩ nhiên cũng phải nói ba mẹ một tiếng rồi mới đi được, chỉ là, dùng lý do gì là tốt nhất đây? Cô mang theo khổ não lề mề bước đi, để lại bạn gấu nào đó nấp ở trong góc tường vẽ vòng tròn đợi cô trở lại rồi cùng hắn về nhà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]