Ban đêm Tang Vãn Cách trằn trọc trở mình, lăn qua lộn lại, làm thế nào cũng ngủ không được, cuối cùng trợn tròn mắt đến sáng, đêm qua cô và bạn gấu nào đó nói điện thoại đến hai giờ —— nếu như không phải cô nghiêm mặt ra mệnh lệnh bảo hắn đi ngủ chắc sẽ nói đến năm giờ cũng không chừng, nhưng sau đó hai người lại gửi đến gần bốn mươi tin nhắn, thời gian còn lại cô cũng chỉ biết nằm ở trong chăn ngẩn người.
Sáng ngày thứ hai lúc rửa mặt, quả nhiên nhìn vào trong gương thấy hai quầng thâm không lớn cũng không nhỏ. Thở dài, qua loa chuẩn bị gọn gàng, sau đó từng bước vô lực bước xuống lầu, bởi vì mất hồn nên cũng không chú ý trong phòng khách có thêm một người.
Ba Tang nhìn chăm chú thấy con gái có gì đó khác, sắc bén quét mắt tới, chạm đến quầng thâm dưới mắt cô, không khỏi hừ một tiếng: "Không quen giường phải không?" Nha đầu này, nhà mình mà cũng ngủ không quen giường, ban đầu thật không nên để cho nó đem giường trong nhà dọn ra phòng trọ nhỏ kia mà.
Tang Vãn Cách bẹt bẹt miệng: "... Ừ." Nếu như có Đại Hùng ở đây thì tốt rồi, cô nhất định sẽ không lạ giường.
"Mau tới ăn điểm tâm." Ông uy nghiêm liếc con gái một cái, "Cảnh Khu chờ con cũng lâu rồi, đã lớn như vậy còn ngủ nướng, y như đứa bé. Có ai bắt bạn trai đợi lâu như thế không hả?" Nói xong quay đầu nhìn Trình Cảnh Khu, trên mặt mặc dù vẫn là vẻ mặt nghiêm túc, nhưng dường như lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-yeu/1536793/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.