Chương trước
Chương sau
Hùng Thần Giai dám dùng tính mạng của mình bảo đảm, tuyệt đối sẽ không có người nào biết bọn họ mới vừa ở trong rạp chiếu phim đã làm gì, lúc này hắn mới dụ dỗ Tang Vãn Cách mặt đã đỏ tới mang tai đi ra ngoài.
Đồ ăn vặt đã mua lúc nãy dường như không động tới, bởi vì hai người đều bận rộn chuyện khác, lúc ra ngoài người rất đông, đa số là những cặp tình nhân tay trong tay, có thể thấy được phim kinh dị vẫn cực kỳ được chào đón, chủ yếu bởi vì con trai có thể ăn được nhiều đậu hũ hơn, dĩ nhiên bạn gấu nào đó là ngoại lệ..... Hắn ăn được đậu hũ non là do dùng hình tượng dũng mãnh cao lớn của mình đổi lấy, nếu như hắn có thể biết trước được tương lai, hắn sẽ không bao giờ để Tang Vãn Cách xem phim kinh dị, có lẽ như vậy hắn sẽ không biết, sẽ không hối hận vì hành động hôm nay.
Vóc người hắn cao lớn, trong đám đông thật sự rất bắt mắt, liếc mắt nhìn cũng thấy được Hùng Thần Giai là hạc đứng trong bầy gà, chiều cao làm cho hắn có thể dễ dàng nổi bật trong đám đông, hắn tay trái giơ lên túi đồ ăn vặt lúc nãy mua, tay phải ôm Tang Vãn Cách vào trong ngực, lấy khí thế như bão càn quét, dễ dàng theo chân đám người xung quanh dẫn cô đi ra ngoài.
Mới ra cửa chính của rạp chiếu phim, Tang Vãn Cách xấu hổ đẩy Hùng Thần Giai ra, vuốt lồng ngực vẫn còn đang thở mạnh rồi hít sâu vào, sau đó hung dữ trừng mắt với Hùng Thần Giai: "Anh, anh lần sau còn như vậy, em —— em không bao giờ đi ra ngoài với anh nữa!"
Hùng Thần Giai lập tức cầu xin tha thứ đầu hàng, để tỏ lòng mình là chân thành, hắn thậm chí giơ tay lên như tuyên thệ: "Anh bảo đảm, về sau tuyệt đối không ở nơi công cộng làm bất kỳ chuyện xấu với công chúa!" Hắc hắc, về phần mức độ chuyện xấu, là do hắn định đoạt...
Đôi mắt lung linh chớp chớp, thật sự Hùng Thần Giai lúc trước dùng hình tượng quá mức trung hậu đàng hoàng tiếp cận tâm Tang Vãn Cách, cho nên dù bây giờ hắn thỉnh thoảng thể hiện chút tư tưởng đen tối, Tang Vãn Cách vẫn lựa chọn tin tưởng hắn, thật may là sau lần đó hai người cũng không có cơ hội đi xem phim nữa, nếu không Tang Vãn Cách nhất định sẽ rõ ràng biết được một sự thật, đó chính là: cô bị gạt!
Thấy khuôn mặt cô đã hiền hòa hơn, bạn gấu nào đó lại mặt dày đi đến dắt tay Tang Vãn Cách —— cô không có phản kháng, liền bị hắn nắm thật chặt, hai người chầm chậm tản bộ, bất ngờ gặp phải một đám thiếu niên dáng vẻ kỳ quái.
Chân mày Tang Vãn Cách lập tức cau lại, đôi mắt to lung linh cũng khẽ lóe ra tia không vui, cô quay đầu nhìn Hùng Thần Giai, thấy mặt hắn như đang muốn ăn thịt người nhìn chằm chằm cái tên đụng vào tay cô, bàn tay nhỏ bé vội vàng cầm ngược lại bàn tay hắn, cúi đầu nói: "Không cho phép kích động." Gia khỏa này, lúc nào mới có thể không lỗ mãng như vậy nữa đây.
Nghe cô..., Hùng Thần Giai mới từ từ thu hồi quả đấm kém chút nữa đã xuất ra, nói hắn hung ác lỗ mãng đúng là không sai, nhưng lỗ mãng cũng phải xem là đối với ai, chỉ có chuyện xảy ra với cô mới có thể khiến hắn lỗ mãng, những người khác...đứng đó lạnh lẽo mà đợi đi!
"Là cô?!" Cái bà cô thích chõ mũi vào chuyện người khác!
Tang Vãn Cách chân mày chợt nhíu chặt hơn, cô nhìn về thiếu niên tóc nhuộm nhiều màu sắc khác nhau trước mặt, lại nhìn một chút những thiếu niên chung quanh ai cũng ăn mặc vô cùng kỳ dị, cánh môi màu hồng nhấp nháy: "Thời gian này không phải em nên ở trường học sao?" Là bản năng dạy học và trách nhiệm của một cô giáo khi thấy học sinh lang thang ngoài giờ học nên cô mới hỏi như vậy.
Thiếu niên xùy một tiếng: "Làm ơn đi, ai muốn nghe những thứ tầm phào kia chứ, ngược lại cô... cô giáo à, không phải bây giờ cô cũng nên ở trong trường mà dạy học sao?" Mình cũng trốn việc, còn dám chỉ trích người khác cúp cua.
Tang Vãn Cách có chút buồn cười, cô giáo và học sinh có thể so sánh sao? "Tôi xin nghỉ, em cũng xin nghỉ rồi sao?"
Lần này đáp lại cô là một tiếng "Xùy" lớn hơn, thiếu niên bất cần đời nhai kẹo cao su trong miệng, sau đó dùng sức mút hai cái, "Phi" một tiếng phun bã kẹo cao su xuống đất, lộ ra răng trắng như tuyết cùng đầu lưỡi màu đỏ bị dính màu do nhai kẹo cao su: "Không xin, cô có thể làm gì tôi?"
Hùng Thần Giai thấy được có người bất kính với Tang Vãn Cách, sắc mặt của hắn chợt thâm trầm xuống, hắn muốn đi lên đục cho lủng đầu cái tên tiểu quỷ không biết chết sống này, nhưng bàn tay mềm mại nhỏ bé nắm chặt tay hắn.
Hắn vừa tức vừa giận, hận không thể xe nát miệng của thằng nhóc này, nếu không phải Tang Vãn Cách đang ở bên cạnh, Hùng Thần Giai nghĩ, hắn nhất định là không nhịn đựng được ham muốn bùng phát bạo lực từ đáy lòng đang dày vò muốn chết của hắn.
"Tôi đúng là không thể làm gì em, dù sao em cũng không phải là học trò của tôi." Tang Vãn Cách từ trước đến nay không phải là kiểu cô giáo như thánh mẫu, học sinh chăm chỉ cầu tiến cô tuyệt đối sẽ hết sức giúp đỡ, ngược lại, có chút ngỗ ngịch không nghe lời, nhưng đáy lòng vẫn là một học sinh trẻ người non dạ, cô cũng sẽ cố gắng dạy dỗ, hy vọng có thể kéo bọn trẻ trở về con đường chân chính, nhưng thiếu niên trước mắt này..."Em muốn chơi, vậy thì tiếp tục chơi đi, không ai cản em."
Thiếu niên bỗng dưng nhổ nước miếng, ánh mắt nhất thời trở nên giống như mãnh thú làm người khác kinh sợ: "Cô xem không thể dạy bảo nổi tôi sao?!" Đến giờ, vẫn chưa có người nào dám dùng ánh mắt như thế nhìn cậu ta!
Đó là loại ánh mắt gì chứ? Không phải chán ghét, cũng không phải là khi dễ, càng không phải là cười nhạo, mà là một loại nhàn nhạt, lãnh đạm giống như là nhìn một người xa lạ chỉ gặp thoáng qua vậy, cho dù Tang Vãn Cách không nói lời nào, ánh mắt kia cũng rất rõ ràng tỏ rõ một sự thật: cô căn bản không để ý đến hắn, bất kể hắn là ai, trong nhà có tiền hay không, là thân phận gì, ngày sau có thể mang đến phiền toái cho cô không.
"Tôi không coi thường em." Tang Vãn Cách nhìn bạn gấu nào đó ở kế bên mình đang đè nén tức giận, nhìn hắn cười dịu dàng, tay nhỏ bé ngắt lòng bàn tay của hắn, cố gắng trấn an, "Em không có chỗ nào để cho tôi xem thường."
"Vậy ánh mắt này của cô là có ý gì?" Thiếu niên nhổ xuống một ngụm nước miếng nữa, "Thôi Văn Dũng tôi đời này chưa từng bị người nào nhìn với ánh mắt đó!"
Nghe câu của hắn, Tang Vãn Cách chỉ muốn cười, hắn mới được bao nhiêu tuổi, mà đã nói đời này? Cô lắc đầu một cái, không muốn tiếp tục dây dưa với bọn họ nữa, ngày hôm nay của cô là thuộc về Đại Hùng, hôm nay là lần đầu tiên sau bảy năm hẹn hò, cô một chút cũng không muốn bởi vì người xa lạ nào đó mà phá hư ngày đặc biệt này.
Mắt to liếc qua bạn gấu nào đó đang híp mắt, dường như không nhịn được muốn xông lên đánh người, chú ý tới cặp mắt đen thâm trầm đang vô cùng ẩn nhẫn, đáy lòng thở dài, đúng là cô vẫn làm cho hắn tức giận.
Thấy Tang Vãn Cách lôi kéo Hùng Thần Giai muốn đi, Thôi Văn Dũng cũng không nói gì mà bước một bước dài xông tới chắn trước mặt bọn họ, vốn mấy đứa nhóc đang vây lượn bên cạnh hắn thấy vậy cũng liền rối rít ngăn ở bốn phía xung quanh hai người, bộ dạng như "Không nói rõ ràng hôm nay đừng hòng đi", thật sự là phách lối quá đáng.
"Cậu rốt cuộc muốn như thế nào?" Tang Vãn Cách mím môi, mắt từ từ thâm trầm, toát ra tâm tình không vui —— Cô một chút cũng không muốn đầu gấu bên cạnh mình không vui, một chút cũng không muốn.
"Tôi có thể muốn như thế nào?" Thôi Văn Dũng học giọng nói của cô trả lời, "Tôi xem dáng dấp cô cũng không tệ, theo tôi đi uống một ly rượu, chuyện hôm nay coi như xong, nếu không đừng nói là cô, ngay cả đầu gấu này công việc cũng khó mà giữ được!"
Lần này, Tang Vãn Cách rõ ràng nghe thanh âm nghiến răng nghiến lợi của bạn gấu nào đó.
Thấy cô không phản ứng, cho là cô đã sợ, Thôi Văn Dũng hả hê nheo mắt lại: "Tôi nói cho cô biết, ba tôi là thị trưởng thành phố S, cô tốt nhất ngoan ngoãn cùng tôi qua đêm nay, nếu không..." Lời uy hiếp tiếp theo không cần nói cũng biết.
Không trách được thằng nhóc này dám lớn lối như vậy... Tang Vãn Cách rốt cuộc hiểu rõ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.