Tang Vãn Cách che mặt mình, không dám để thanh âm nức nở nghẹn ngào tràn ra miệng, dưới cái áo ngủ rộng, thân thể cô cũng run rẩy không giống dáng vẻ thường ngày, cô cảm thấy tim của mình như đang bị hung hăng nhéo, treo trên không trung bị lăng trì từng chút từng chút, mà cái người đang lăng trì cô đó, gọi là Hùng Thần Giai.
Thật vất vả mới ngăn được nước mắt lưng tròng, cô chậm rãi tiếp tục lật tiếp trang sau, bàn tay trắng nõn lật từng trang từng trang, mỗi một trang đều là cô, mỗi một tấm hình phía sau đều có viết ba chữ thật đơn giản này: rất nhớ em.
Đầu gấu kia không có lời khác muốn nói với cô, cũng sẽ không đem buồn phiền tích tụ trong lòng bày tỏ với cô, hắn chỉ có một ý niệm, muốn cô sống thật tốt, muốn cô được bình an hạnh phúc, muốn cô được vui vẻ mỹ mãn, muốn cô được sống lâu trăm tuổi, con cháu thành đàn. Trừ cái đó ra tất cả khổ nạn và kiếp số, đầu gấu kia cũng chỉ xin để một mình hắn gánh lấy.
Cô yên tâm thoải mái hưởng thụ hắn yêu và dốc sức thể hiện, nhưng chưa bao giờ hồi đáp, thậm chí ngay cả cám ơn cũng không nói dù chỉ một lần, cô chỉ vĩnh viễn không ngừng muốn trốn đi, thoát đi, tìm cách chạy trốn. Chỉ biết mình bị tổn thương, tổn thương, lại tổn thương. Chưa bao giờ biết hắn cũng bị tổn thương, cũng có lúc hắn muốn khóc, cũng cảm thấy tuyệt vọng và bi thương. Hùng Thần Giai đối tốt với cô, tựa hồ là chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-yeu/1536778/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.