Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Vãn Cách vừa đỏ lên lại không trả lời, Hùng Thần Giai hứng thú nhíu mày, không có ý tốt mà mon men tới gần, đôi môi mỏng cách cô càng ngày càng gần, thanh âm lại tràn đầy uy hiếp lập lại lần nữa: "Anh cũng thấy đói bụng nha, công chúa, em nói xem vậy thì phải làm thế nào mới tốt đây?" Dứt lời, liền cúi đầu ở trên môi hồng của cô nhẹ nhàng gặm một cái, cười đến thật xấu xa. Tang Vãn Cách nhìn chằm chằm hắn một lúc, hồi lâu mới cà lăm nói: "Anh, anh đói bụng thì đi ăn cái gì đi, tôi lại không có cản anh." Đáy lòng Hùng Thần Giai thở dài một tiếng vì giai nhân không hiểu phong tình làm hắn cảm thấy vô lực cả mười phần. Một lúc lâu sau hắn mới lắc đầu một cái, thở dài nói: "Công chúa, em đem mình buộc quá chặt, không thấy mệt sao?" Bàn tay sờ lên bả vai mảnh khảnh xoa nhẹ hai vai, lại đè, giúp cô thả lỏng hai vai đang cứng ngắc. Thủy mâu lóe lóe, lông mi thật dài giống như hai cánh quạt nhỏ, làm cho lòng Hùng Thần Giai ngứa ngáy một chút. Tang Vãn Cách mấp máy cánh môi mềm mại rồi rũ mí mắt xuống, có một thứ gì đó từ sâu trong đáy mắt cô chợt lóe lên nhưng nó nhanh đến nỗi không cách nào nắm bắt được."Tôi không sao, anh... Đừng để ý tới tôi." Mày rậm vừa nhíu lại một cái làm khuôn mặt nguyên bản tục tằng xem ra lại càng thêm dọa người, hơn nữa lại xuất hiện lên một tầng lửa giận thật mỏng, người nào mà có lá gan hơi nhỏ một chút đoán chừng chắc không chịu nổi: "Cái gì gọi là anh đừng để ý tới tôi, anh bất kể, em quản được anh muốn để ý đến ai à?" Đến lúc nào rồi lại còn dám nói với hắn loại lời nói bốc đồng này nữa, hắn bất kể cô muốn ai để ý tới? Hay là người cô muốn là Trình Cảnh Khu sao? Cô nghĩ cùng đừng nghĩ! "Anh──" Tang Vãn Cách chợt há mồm ra muốn nói điều gì nhưng một giây sau lại nuốt trở vào, mắt vẫn nhàn nhạt rũ xuống yên lặng, thoạt nhìn giống như là một bức tranh phong cảnh mát mẻ xa xăm đạm mạc vừa thanh nhã lại thoát tục, đồng thời cũng vừa cao cao tại thượng khó ai có thể chạm tới. "Sao, nói không ra lời à?"Hùng Thần Giai liếc cô một cái, đem cô vững vàng đè ở dưới người mình trán kề trán, thái độ thân mật làm cho Tang Vãn Cách có vẻ không được tự nhiên, nhưng hắn cũng không thèm để ý mà rất nghiêm túc nói cho cô biết: "Bất kể em nói cái gì cũng đã muộn rồi, nếu em đồng ý cho anh một cơ hội, để cho anh hảo hảo cưng chiều em, để cho chúng ta chung đụng một lần nữa, đây là em đồng ý với anh mà không phải sao?" Đôi mắt chim ưng sắc bén nhìn chằm chằm cô, cho đến khi thấy cô gật đầu mới nói tiếp, "Em đã đồng ý, thì không thể đổi ý nữa." Đôi môi run rẩy, Tang Vãn Cách không dám nhìn thẳng vào tròng mắtđen láy trước mặt. "Tôi..." Chỉ mới vừa mới nói một chữ, cái miệng nhỏ nhắn liền bị đôi môi mỏng che lại. Hùng Thần Giai cúi đầu mở miệng lại có chút ý cầu khẩn."Bất kể cuối cùng em có thể cam tâm tình nguyện ở chung một chỗ với anh hay không nhưng ít nhất ── ít nhất bây giờ anh muốn ở bên em, nếu như em nhất định phải trở lại quỹ đạo mà em thuộc về thì anh, anh──" Câu nói sau cùng làm thế nào cũng nói không ra được. Không nói được đó là loại cảm xúc gì, đó chính là do chua xót từ đáy lòng mà tự nhiên sinh ra. Tang Vãn Cách hô hấp thật sâu để che giấu tròng mắt lã chã ướt lệ. Hắn không hiểu, hắn không hiểu mà. Hùng Thần Giai cúi đầu hôn lên môi của cô, nhẹ nhàng mút vào thật dịu dàng trìu mến. Thật ra thì, câu cuối cùng chưa nói ra từ miệng của bạn gấu nhà ta nguyên bản chính là: Nếu như em nhất định phải trở lại quỹ đạo thuộc về chính em, anh dù cho phải dùng mọi cách cũng sẽ cướp em trở lại. Cho dù tiếp tục phạm lỗi lầm một lần nữa cũng không sao.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]