Bước ra từ một mối quan hệ đổ vỡ, đàn ông thường tìm đến những cuộc tình mới để lãng quên, còn phụ nữ lại chọn cho mình cách đắm chìm trong đau khổ triền miên để nuôi hy vọng.
Bao nhiêu ngọt ngào, đắm say bỗng chốc trở thành cơn ác mộng, bao nhiêu mơ ước chợt tan tành, phụ nữ tiếc nuối và làm mọi cách để níu với niềm tin, kể cả dằn vặt bản thân mình trong vô vọng. Mặc kệ ai đúng ai sai, họ trách đối phương một, trách bản thân mình mười. Câu cửa miệng của họ luôn là "Tại mình chưa đủ tốt...". Họ tìm mọi cớ để trì hoãn việc chấp nhận sự thật rằng mọi thứ đã đi quá xa khỏi tầm tay với, mặc cho những người xung quanh có khuyên can thế nào đi nữa. Họ tự thanh minh cho sự cố chấp của mình bằng việc trông chờ vào một phép mầu viển vông nào đó, rằng tất cả vẫn chưa thực sự kết thúc, rằng họ còn đâu đó một tia hy vọng cho những điều không bao giờ thành sự thực. Phụ nữ thật ngốc, mà cũng thật đáng thương.
Thời gian trôi qua, đàn ông đã quên và vui bên tình mới, con phụ nữ vẫn loay hoay giữa qu6n - nhớ, thù hận - thứ tha, buông xuôi - níu giữ. Khi nỗi nhớ trong tim chất chồng thành tản băng giá buốt, họ không còn quá tha thiết, không còn quá cuồng nhiệt, không còn muốn tin yêu. Mặc dù trong sâu thẳm thâm tâm, trái tim họ có thể vẫn còn hướng về ai đó, nhưng tuyệt nhiên không còn rung động nữa.
Có người nói với tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-yeu-du-phong/2127778/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.