Sau Trì Tiêu không còn gặp lại Chu Duyệt nữa, nhưng lại gặp được em họ Trần Tâm Lan của cô ta và người bạn cùng phòng đã đăng bài viết của Trần Tâm Lan.
Bọn họ đặc biệt đứng đợi bên ngoài khu dạy học của khoa văn để chờ cô tan học, muốn chính miệng xin lỗi cô.
Lần đầu gặp mặt người bạn cùng phòng còn vênh váo hung hăng, giờ phút này cô ta lại hạ mình tủi thân mà cầu xin Trì Tiêu xin tha với nhà trường giúp mình. Không thì khi hết bốn năm đại học, cho dù cô ta có miễn cưỡng tốt nghiệp, nếu không có lý lịch đàng hoàng thì cô ta hoàn toàn không thể tìm được một công việc tốt ở Ninh thành.
Tuy rằng cô ta không nói rõ, nhưng giữa những hàng chữ đều lộ ra rằng mình cũng là người bị hại, là dưới tình huống không hiểu rõ nên cô ta mới không cẩn thận trợ Trụ vi ngược*.
*nghĩa là giúp kẻ ác làm những điều tàn ác, bạo ngược
Trần Tâm Lan nói cho Trì Tiêu rằng Chu Duyệt không sống nổi ở Ninh thành nữa, hơn nữa tại đại học Ninh còn có bạn học cũ ở Ivy League, chuyện này đã lan rộng trong hội đó rồi.
Phần lớn những người đó đều biết tới cái tên Từ Thư Thừa, chỉ có số ít là không biết thôi, chứ đừng nói là không dám đắc tội với Trung Thành. Chỉ xét riêng về nhân phẩm đạo đức, Chu Duyệt đã mất hết thể diện trước bạn học cũ rồi, cô ta gần như không thể làm được mấy lĩnh vực chuyên môn tại thành phố cấp một nữa, chỉ có thể trở về quê quán một cách thảm hại, tương lai phía trước chưa biết ra sao.
Trước khi Chu Duyệt rời đi, cô ta có nhờ Trần Tâm Lan giúp chuyển lời xin lỗi đến Trì Tiêu.
Trì Tiêu chẳng biết cô ta có xin lỗi chân thành hay không, mà cô cũng không muốn đuổi theo đến cùng.
So với hành động ngoài mặt là xin lỗi nhưng âm thầm ném nồi của bạn cùng phòng này, thái độ thành thật xin lỗi của Trần Tâm Lan vì không biết chân tướng mà gây ra rắc rối cho Trì Tiêu còn dễ coi hơn.
Cuối cùng Trì Tiêu cũng không đồng ý với họ bất cứ điều gì. Khi cô nhìn thấy xe của Từ Thư Thừa lái tới đây, anh đã xuống xe cất bước đến gần, cô lập tức nở nụ cười xán lạn chạy về phía anh.
Vốn dĩ đôi mỹ nam mỹ nữ này mà đứng chung một khung hình đã rất bắt mắt rồi, lần này còn thêm cả sự kiện trên diễn đàn nữa, xung quanh có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía họ.
Từ Thư Thừa hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt xung quanh, anh không coi ai ra gì mà in lên giữa mày Trì Tiêu một nụ hôn nhẹ rồi ôm cô lên xe.
Cuối tháng Giêng là sinh nhật của Trì Trạm. Tiếc là những người khác không ở Ninh thành vào ngày hôm đó, hơn nữa anh ta cũng không quá thiết tha gì sinh nhật mình. Mẹ Trì có muốn kêu anh ta về nhà ăn bữa cơm cũng không nổi, bà đành phải gọi điện thoại dặn dò vài câu vào hôm sinh nhật, thuận tiện nhờ người gửi món quà sinh nhật đã được chuẩn bị tốt tới chỗ ở của anh ta, cũng coi như là xong việc.
Dạo gần đây tần suất khoe ân ái trong vòng bạn bè của Trì Tiêu có hơi cao, khiến dư luận phẫn nộ. Chắc cũng chỉ có mẹ Từ và mẹ Trì sẽ đều đặn bấm thích và bình luận cho cô như thể cùng ngồi canh đến 8 giờ vậy, Từ Thư Thừa đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Còn những người khác thì đều hận không thể chặn và cho hai vợ chồng này vào danh sách đen. Trì Trạm là người bất mãn nhất trong số đó, anh ta không muốn nói chuyện với bọn họ nữa.
Để xoa dịu cảm xúc của anh trai mình, Trì Tiêu đã đích thân mang theo quà sinh nhật đến Đế Hoa Danh Đình vào buổi sáng sau khi Trì Trạm trở về Ninh thành.
Chung quy thì Trì Trạm đã từng nói, tặng quà phải tặng tận tay thì mới đủ thành ý.
Trùng hợp hôm nay Trì Trạm không đi làm mà ở nhà nghỉ ngơi, ngày hôm qua Trì Tiêu đã cố ý hỏi qua.
Nhưng cô nào đâu biết rằng, khi cửa thang máy vừa mở ra, cô lại nhìn thấy Bùi Tư Lan đang đứng ở cửa vội vàng sửa sang lại tóc.
Khoảnh khắc nhìn nhau, hai người đều ngơ ngẩn.
Mãi cho đến khi cửa thang máy sắp tự động đóng lại, Trì Tiêu mới ấn nút mở cửa, cô chần chờ bước ra ngoài, Bùi Tư Lan cũng vô thức lùi lại hai bước.
Trì Tiêu kìm nén các phân đoạn hí kịch đủ loại nảy lên trong đầu, cô mang biểu cảm trấn định hỏi Bùi Tư Lan: “Chị Tư Lan…”
Chẳng đợi cô nói xong Bùi Tư Lan lại đột nhiên cướp lời: “A! Chị có đứa bạn thân đang sống ở đây! Tối hôm qua bọn chị uống rượu nói chuyện phiếm quá muộn nên chị đã ở lại đây cả đêm, ha ha trùng hợp quá nhỉ Tiêu Tiêu…”
“Thật trùng hợp.” Trì Tiêu gật đầu như không có chuyện gì xảy ra, “Vậy người bạn kia của chị…”
Cô vẫn chưa nói xong những lời này thì lại bị Bùi Tư Lan cướp lời tiếp: “Là bạn gái!”
Giây tiếp theo cô ấy chợt nhận ra lời này của mình mang hàm nghĩa khác, vội vàng bổ sung: “Bạn là con gái! Ha ha ha em cũng biết trong ngành bọn chị, có khá nhiều nữ diễn viên đều rất có vốn liếng…”
Đây là đang trá hình giải thích rằng “người bạn là con gái” của cô ấy rất có tiền, có thể mua được một căn nhà ở Đế Hoa Danh Đình.
Sắc mặt Trì Tiêu có chút kỳ quặc mà nhìn cô ấy: “… Thế ạ?”
Bùi Tư Lan kiên định gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, thử hỏi cô: “Sao Tiêu Tiêu cũng tới đây vậy? Em cũng có bạn sống ở đây à?”
Trì Tiêu gật đầu, “Anh trai em sống ở đây.”
Biểu cảm của Bùi Tư Lan méo mó một cách kỳ dị trong nháy mắt, “… Thế hả… A chị còn có việc không thể tán gẫu tiếp với em được, chị đi trước nhé?”
“… Vâng, chị Tư Lan đi thong thả, trên đường nhớ chú ý an toàn.”
“Bye bye Tiêu Tiêu! Hôm nào có rảnh chúng ta hẹn sau ha…”
Lúc Trì Trạm mở cửa cho Trì Tiêu, trên người anh ta còn mặc áo choàng tắm, trên tay đang cầm cái khăn lông lau mái tóc đã khô nửa đầu của mình.
Ánh mắt kỳ dị của Trì Tiêu đảo quanh anh ta vài cái, cô quen cửa quen nẻo bước vào đổi giày, đặt đống đồ trong tay lên bàn phòng khách, rồi cô chọn một chỗ ngồi xuống.
“Nhân Nhân muốn uống gì nào? Đã ăn sáng chưa?” Sắc mặt Trì Trạm vẫn như thường, nhưng ở trong mắt Trì Tiêu, cô cứ luôn cảm thấy toàn thân anh ta đều lộ ra cảm giác thoả mãn.
Là một cô gái xinh đẹp đã kết hôn, trong nhà còn có anh chồng nhu cầu cao với phương diện nào đó, Trì Tiêu đã quá quen với nguồn gốc của cảm giác thoả mãn kia.
“Anh trai…” Cô gọi Trì Trạm một cách nhẹ nhàng và thận trọng.
Trì Trạm như vẫn còn đắm chìm trong dòng suy nghĩ nào đó, không chú ý tới vẻ khác thường của cô, anh ta nở nụ cười nhẹ đáp lại.
Chỉ thấy Trì Tiêu hỏi anh ta với vẻ mặt nghiêm túc: “Anh cho người khác thuê nhà à?”
Trì Trạm sửng sốt, ngay sau đó bật cười, “Sao thế? Em nghe người ta nói anh trai mình thiếu tiền đến mức cần phải cho thuê nhà từ đâu đấy hả?”
“À…” Trì Tiêu bừng tỉnh gật đầu, giây tiếp theo cô trực tiếp ném ra một quả bom mà không hề báo trước, “Vậy anh sẽ chịu trách nhiệm với chị Tư Lan chứ?”
Trì Trạm: “…”
Anh ta nhanh chóng đoán được nguyên nhân khiến Trì Tiêu đột nhiên hỏi như vậy.
Tám phần là lúc Bùi Tư Lan ra ngoài trùng hợp đụng trúng Trì Tiêu.
Đế Hoa Danh Đình theo mô hình mỗi tầng một căn hộ lớn, anh ta sống ở căn trên tầng cao nhất với khu vườn trên không. Lúc Bùi Tư Lan ra ngoài đã vô tình bị Trì Tiêu bắt gặp, mà khi cô vào nhà lại nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra được chuyện gì đã xảy ra trước đó.
Trì Trạm cũng không ngờ hai người lại gặp nhau. Khi anh ta dậy đi tắm, Bùi Tư Lan vẫn còn ngủ, anh ta tắm rửa xong bước ra ngoài thì người đã biến mất rồi.
Trì Trạm trầm tư hồi lâu, anh ta không trả lời Trì Tiêu mà chỉ nhẹ giọng hỏi cô: “Em thích cô ấy lắm à?”
Thật ra hai người không chung đụng quá nhiều, khó mà nói rằng cô có thích hay không. Trì Tiêu suy nghĩ một chút, nói thật những gì mình nghĩ: “Em cảm thấy chị ấy khá tốt.”
Ấn tượng mà Bùi Tư Lan mang đến cho cô rất tốt, là một chị đại với tính cách cởi mở thẳng thắn. Tuy rằng có đôi khi trông cô ấy có vẻ ngốc nghếch và vô tâm, nhưng cô ấy lại rất chu đáo trong nhiều việc rất nhỏ.
Từ việc trong một bữa cơm mà cô ấy cũng có thể chăm sóc người bạn thân là Mạnh Du cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ đến từng chi tiết là có thể thấy được.
Sau một phen tự hỏi, Trì Tiêu nói với lời lẽ chính đáng: “Anh trai, tuy rằng nhà chúng ta có tiền, nhưng anh nhớ là đừng học đám ăn chơi trác táng đó tùy tiện bắt nạt các cô gái nhỏ ở bên ngoài. Chị Tư Lan là một cô gái tốt, anh đừng bắt nạt chị ấy.”
Trì Trạm im lặng một hồi, lạnh giọng nói: “Em rốt cuộc là em gái ruột của ai?”
Trì Tiêu nhìn chằm chằm anh ta với biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, như thể cô thực sự muốn nhận được một câu trả lời xác đáng từ anh ta.
“Được rồi…” Trì Trạm bất đắc dĩ cúi xuống xoa nhẹ đầu cô, thuận tay cầm lấy hộp quà trên bàn, ngồi lên sô pha ở bên cạnh rồi từ từ mở ra.
Anh ta vừa mở quà vừa nói: “Anh trai em là người thế nào em còn không rõ à? Thế nào, cho rằng trên thế giới này chỉ có Từ Thư Thừa là đàn ông tốt thôi hử?”
“… Được rồi.” Trì Tiêu cảm thấy anh trai cô vẫn rất đáng tin cậy, vừa rồi cô chỉ thử một chút thôi.
Trì Trạm vốn đang định giữ Trì Tiêu ở lại ăn một bữa cơm trưa. Anh ta vừa đi công tác về nên được nghỉ ngơi một hôm, hiếm khi mới có thời khắc thả lỏng thích ý, lại còn trải qua một đêm vô cùng tuyệt vời, tâm trạng anh ta đang rất vui vẻ.
Nhưng Trì Tiêu từ chối, cô có chút chột dạ mà nhỏ giọng giải thích, giữa trưa cô muốn tới công ty của Từ Thư Thừa ăn cơm với anh.
Sau khi Trì Trạm nghe xong, cười lạnh một tiếng. Sau khi nghĩ lại thì anh ta cũng không làm khó cô nữa, thả cho cô đi.
Hôm nay hình như Bùi Tư Lan phải đến đài truyền hình để ghi hình cho một chương trình tạp kỹ thực tế, anh ta cũng đang nhàn rỗi, chi bằng tới xem thử.
Xem cô ấy tránh được mùng một thì liệu còn có thể tránh được mười lăm nữa không.
Trì Tiêu không đề cập với Từ Thư Thừa về chuyện mình gặp được Bùi Tư Lan tại nhà của Trì Trạm. Suy cho cùng, đó là việc riêng tư của Trì Trạm, cô chỉ là vô tình gặp phải, chẳng thà cứ chờ quan hệ của bọn họ ổn định, đến lúc đó ai nên biết thì đều sẽ biết thôi.
*
Vào Tết Âm Lịch, cha Trì mẹ Trì mang theo Trì Trạm Trì Tiêu trở về Ngô thành một chuyến để tế tổ. Từ Thư Thừa làm con rể cũng đi theo tới thăm mấy người lớn tuổi trong tộc của Trì gia.
Các quy tắc lễ hội truyền thống của gia đình quan chức vẫn luôn rườm rà. Sau khi làm trọn vẹn, họ đã bận rộn đến tận mùng 4 Tết rồi, vội vàng mấy ngày cuối cùng trong kỳ nghỉ Tết Âm Lịch, hai người lại chia ra đến nhà cũ nhà họ Từ và nhà họ Từ chơi với người lớn trong nhà mấy hôm.
Tết Âm Lịch qua đi, ngày đi học trở lại cũng tới gần. Trì Tiêu ở nhà bế quan một tuần viết xong bản thảo luận văn tốt nghiệp của mình rồi gửi đến hộp thư của cô hướng dẫn, cuối cùng cũng dành ra được thời gian để tiếp tục đăng tiểu thuyết của mình.
Áng văn mới đăng được bốn tháng đã bước vào nửa sau. Tốc độ cập nhật của cô thật ra không nhanh lắm, mỗi ngày chỉ đăng mấy nghìn từ, thỉnh thoảng tâm trạng cô tốt thì sẽ bổ sung thêm, cô rất ít khi quỵt chương, hơn nữa cô cũng đã quen trữ bản thảo khoảng mấy vạn từ trước khi mở hố rồi, như vậy sau có muốn đăng tiếp thì cũng không đến mức phải chạy nước rút.
Học kỳ cuối cùng của năm cuối về cơ bản không có lớp nào, chỉ có một lớp để đăng ký, không thể tự chọn môn nghiêm ngặt được. Khi Trì Tiêu về phòng ngủ sửa sang lại đồ đạc, các phòng cùng tầng trong ký túc xá căn bản không nhìn thấy ai cả.
Nhưng thật ra Trần Hiểu Đan vẫn còn ở đó, cô ấy nói rằng mình trân trọng những tháng ngày rảnh rỗi cuối cùng, chơi cho đủ cho đã, đợi nào chính thức tốt nghiệp thì cô ấy sẽ đi tìm việc sau.
Giường ngủ của Lâm Gia và Cát Viện cũng gần như trống rỗng. Lâm Gia và đồng nghiệp của cô ấy thuê cùng với nhau rồi dọn tới khu vực lân cận công ty. Còn về phía Cát Viện, Trì Tiêu không còn để ý đến tình hình gần đây của cô ta nữa.
Trì Tiêu đều ở bên Từ Thư Thừa khi cô có thời gian rảnh trong kỳ nghỉ đông, rất ít đến Đào Hoa Nguyên.
Bởi vì sự kiện trên diễn đàn trước đó, không thể tránh khỏi việc mọi người tìm ra mối quan hệ giữa Đào Hoa Nguyên và cô, có rất nhiều khách “ngưỡng mộ” cô tìm đến. Đơn giản vì dạo này cô bận ở bên chồng rồi, cho nên cô cũng không đến cửa hàng nhiều.
Cô thu dọn đồ đạc trong phòng ngủ xong, thuận đường đi tới xem thử.
Lúc cô bước vào văn phòng trên tầng hai, vừa hay gặp được Việt Loan Loan đang ôm điện thoại ngồi cười ngây ngô ở đằng đó. Trì Tiêu vừa nhìn là biết ngay cô ấy chắc chắn đang ve vãn tán tỉnh với anh bạn trai bác sĩ của mình.
Bọn họ đã xác định mối quan hệ vào đêm trước Tết Âm Lịch, Việt Loan Loan vừa thoát được kiếp độc thân thì lập tức thông báo vào trong nhóm đầu tiên, khiến Triệu Yểu – chó độc thân duy nhất còn sót lại – suýt chút nữa giận dữ rời nhóm.
Đã lâu rồi Việt Loan Loan không nhìn thấy bóng dáng của Trì Tiêu ở Đào Hoa Nguyên, cô ấy lập tức dừng nụ cười xuân tâm nhộn nhạo trên mặt lại, cố ý làm ra một giọng điệu quái gở: “Ô kìa! Nhìn xem ai tới này? Đây không phải là bà chủ Trì sao? Trận gió đã thổi bà chủ lớn là ngài tới đây vậy?”
Trì Tiêu bình tĩnh tự nhiên mà cởi áo khoác treo lên mắc áo, sửa sang cổ áo len, cô đáp lại bằng giọng điệu bình thường: “Chồng tớ đi công tác rồi, nên tớ đến đây thăm hỏi sức khoẻ cậu.”
Việt Loan Loan trợn trắng mắt, “Tớ dám hỏi, cậu cũng dám đáp thật đấy nhỉ.”
Kể nhà họ Từng Sinh năm ngoái, cô nhóc Trì Nhân Nhân này như thể đã bị đả thông hai mạch Nhâm Đốc kỳ quái nào đó, cô cứ khoe chồng mà không chút giấu giếm.
Trước đây, khi hội chị em gặp nhau tán gẫu, thỉnh thoảng có nhắc tới Từ Thư Thừa thì ít nhất cô đều gọi anh là “anh Thư Thừa”, hoặc là dùng thẳng “anh ấy” để chỉ.
Bây giờ thì tốt rồi, cả miệng đều là “chồng tớ”.
Làm như không ai có chồng vậy, chẳng lẽ Ngô Ngạn Tổ không phải là chồng của các cô à!
Nói đùa xong, Việt Loan Loan bỗng nhiên nhớ tới chính sự, kéo Trì Tiêu ngồi lên sô pha bày ra tư thế cần phải nói chuyện hồi lâu.
“Cậu là người có kinh nghiệm phong phú! Mau nói cho tớ biết, sinh nhật của bạn trai thì nên tặng quà gì là phù hợp nhất?”
Vài ngày nữa là sinh nhật của bạn trai Việt Loan Loan, dạo này cô ấy đang suy nghĩ không biết nên tặng món quà gì.
Cô ấy đã chuẩn bị một món đồ thủ công mỹ nghệ do chính mình làm ra, nhưng nghĩ lại cô ấy lại cảm thấy không đủ cao cấp.
Hồi Tết Âm Lịch cô ấy nhìn thấy trang sức được thiết kế riêng cho năm mới của một thương hiệu xa xỉ nào đó trên Weibo, nên đã tiện tay chuyển tiếp đồng thời đánh giá một câu đẹp. Chưa tới hai ngày bạn trai đã mua về tặng cô ấy, khiến cô ấy vui đến mức phải đăng lên vòng bạn bè khoe ra trước.
Trang sức nói quý thì không quý nhưng nói rẻ thì cũng không rẻ, cỡ mấy ngàn.
Đồ handmade của cô so sánh với trang sức hàng hiệu xa xỉ, dường như không đủ cao cấp.
“Món quà thì không quan trọng nó có quý hay không, chỉ cần có chứa tấm lòng của cậu là được.” Trì Tiêu suy tư nói, lại nhớ lại những món quà sinh nhật trước đây của Từ Thư Thừa, hình như có vẻ… sinh nhật năm ngoái là anh vui nhất?
Đặc biệt là lúc ở phòng tắm, anh ôm cô nói rằng cô là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất của anh…
Hình ảnh sau đó không còn phù hợp với trẻ em nữa, Trì Tiêu hơi đỏ mặt liếc trộm Việt Loan Loan đang trầm tư, cô hạ giọng thật cẩn thận mà đề nghị: “Hay là cậu tặng chính cậu cho anh ta đi…”
Việt Loan Loan bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng được mà nhìn chằm chằm vào Trì Tiêu.
Sau đó…
Hai mắt cô ấy tỏa sáng, ôm chặt lấy cô rồi kêu lên: “Tuy rằng cậu dám lái xe* trên cả đường hỏng nhưng tớ vẫn phải khen cậu! Trì Nhân Nhân cậu đúng là thiên tài yêu đương mà!” (*chỉ việc giường chiếu)
Trì Tiêu: “…” Tớ không phải tớ không có cậu đừng có nói bậy!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]