Edit: Heo
“Trợ lý của cậu đâu?” Giản Mộ tìm thuốc, rót nước.
“Trợ lý nghỉ phép, không ở trong khách sạn.” Lịch Miểu cầm ly nước một ngụm, lẫn viên thuốc con nhộng nuốt xuống.
“Tôi giúp cậu gọi anh ta nhé?” Giản Mộ nói.
“Không cần, tôi chỉ uống thuốc là được rồi.” Lịch Miểu lắc đầu nguầy nguậy, nhanh chóng từ trên ghế sô pha nhỏ ngồi dậy, “Xin lỗi thầy Giản, muộn như vậy rồi còn đánh thức thầy.”
Giản Mộ vung tay, “Không có gì.”
Phòng của Lịch Miểu và Giản Mộ ở trên cùng một tầng, gần nhau, các trợ lý và nhân viên khác sống ở tầng dưới, vì vậy không có gì sai khi có chuyện cậu tìm tới anh.
Chính là thời gian tới không đúng lúc, mới sáng sớm nếu thay đổi tính tình, không chừng có thể mắng người đến khóc.
Giản Mộ không có sức lực giáo huấn hậu bối, chỉ là thuận tay giúp đỡ một chút, Lịch Miểu cầm lấy chén uống một hớp, uống cạn nước, áy náy nói: “Thầy Giản, tôi không quấy rầy thầy nghỉ ngơi nữa, tôi về trước đã.”
“Ừm,” Giản Mộ khép vạt áo, hỏi thêm, “Ngày mai trợ lý của cậu sẽ về chứ?”
“Vâng.” Lịch Miểu sửng sốt, đáp.
“Để anh ta xin nghỉ phép cho cậu.”
Ngày mai quay Giản Mộ là chính, lại có nhiều cảnh độc diễn, Lịch Miểu muốn xin nghỉ rất dễ dàng.
“Ừm, nếu không được, tôi xin nghỉ.” Lịch Miểu nói rồi lại cúi đầu, “Cảm ơn thầy Giản.”
Giản Mộ vô duyên vô cớ chịu hai cái đại lễ, thật bất đắc dĩ, anh ta giơ tay lên: “Được rồi, đi thôi.”
Bị trì hoãn cả một đêm, thức dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-y-dong-long/215369/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.