Chương trước
Chương sau
Edit: Heo
Giản Mộ mừng tít mắt, nắm chiếc hộp đựng nhẫn, niềm vui đều thể hiện trực tiếp trên mặt anh.
“Ngốc rồi?” Lòng bàn tay của Tạ Bắc Vọng di chuyển đến trước mắt Giản Mộ, nhanh chóng bị Giản Mộ giữ chặt.
“Không ngốc.”
Lấy chiếc nhẫn ra, Giản Mộ từ từ đeo nó vào ngón áp út của Tạ Bắc Vọng. Các ngón tay của Tạ Bắc Vọng mảnh khảnh, các khớp ngón tay rõ ràng, mang vào hợp không chịu được, Giản Mộ vốn là vòng nhẫn cũng đẹp mắt không được, Giản Mộ nắm tay hắn cười ngây ngô vài giây, lại bị tay trái Tạ Bắc Vọng bắt lại.
“Tới tôi.”
Tương tự, Tạ Bắc Vọng cũng giúp Giản Mộ đeo nhẫn, đan hai tay vào nhau, nhiệt độ cơ thể truyền cho nhau, khiến Giản Mộ nóng bừng, khoé mắt chớm đỏ, anh nhanh chóng cúi đầu không dám để Tạ Bắc Vọng nhìn ra manh mối, nhưng Tạ Bắc Vọng là ai, làm sao Giản Mộ có thể né được hắn. 
“Khóc cái gì?” Hắn khẽ cười một tiếng, nâng cằm Giản Mộ lên, “Sao thích khóc thế?”
Ngón tay cái lau đi giọt nước mắt nhạt nhòa trên khóe mắt Giản Mộ, giây tiếp theo Giản Mộ bắt đầu phản bác: “Em không thích khóc.”
Đeo chiếc nhẫn mà cũng rơi lệ thì thật quá đàn bà rồi, nhưng Giản Mộ không khống chế được, tình cảm cũng giống như nước ở nguồn, không phải nói ngừng là ngừng được.
Tạ Bắc Vọng không muốn nhìn thấy những trò đùa của Giản Mộ, hắn đã ôm người vào lòng, cúi đầu hôn lên má Giản Mộ, “Loại chuyện này không đáng khóc.” Hắn hạ giọng, cắn vào vành tai của Giản Mộ, “Lần sau khóc trên giường.”
Giản Mộ thúc cùi chỏ, ấn mạnh vào bụng ** Tạ Bắc Vọng.
Tạ Bắc Vọng mỉm cười buông người ra, cầm tay trái của Giản Mộ nắm lại, cầm lấy điện thoại trên máy tính để bàn, nói: “Chụp ảnh lưu lại.”
“Chụp ảnh tự sướng à?” Giản Mộ dụi mắt, xấu hổ vén tóc mái.
Tạ Bắc Vọng lắc đầu, bật máy ảnh nhắm vào tay hai người, “Chụp nhẫn.”
“Ồ.”
“Muốn chụp ảnh không?”
“Em không muốn.” Giản Mộ nói. 
Tạ Bắc Vọng mỉm cười, chụp vài tấm liên tiếp và quay ngược máy ảnh, “Bảo bối, nhìn vào máy ảnh.”
“Hả?” Mắt Giản Mộ mở to, môi khẽ mở, Tạ Bắc Vọng nhanh chóng nhấn nút chụp để cố định bức ảnh.
Giản Mộ đờ đẫn, “Em vẫn chưa sẵn sàng.”
“Thật xinh đẹp,” Tạ Bắc Vọng nói, “đại minh tinh phải tự tin vào bản thân một chút.”
Kỳ nghỉ của Tạ Bắc Vọng sắp đến, chiến lược của Giản Mộ cũng vừa được hoàn thành, hai người quyết định đến một thành phố lân cận để ở trong hai ngày. Giản Mộ trực tiếp lấy sim điện thoại ra, không chỉ của mình, thậm chí còn giữ sim điện thoại của Tạ Bắc Vọng bên mình.
“Cần thiết không?”
“Cần.” Giản Mộ trịnh trọng nói: “Hiếm thấy có dịp đi nghỉ, nếu có việc bị gọi về thì chả đáng tẹo nào.”
Kỳ nghỉ của Giản Mộ sắp kết thúc, khi trở về phải bắt đầu chạy thông báo, phim truyền hình mới cũng phải vào tổ, về cơ bản hai người sau này sẽ không có nhiều thời gian ở chung một chỗ, Giản Mộ không nỡ.
Tạ Bắc Vọng đương nhiên hiểu anh, dù sao cũng đã giao phó xong cho Hà Vũ, hai ngày nữa không có hắn thì sẽ không có sai sót gì.
Nhưng điều cả hai không ngờ là chỉ diễn ra được vài ngày, chờ bọn họ tất bật trở lại từ sau kỳ nghỉ thì xảy ra sự cố.
Nguyên nhân là do một kẻ đầu cơ nổi tiếng trên một diễn đàn nói rằng có diễn viên trong <Thiên Hạ> được phú thương bao dưỡng, sau đó thì tuôn ra một loạt ảnh chụp lén, trong ảnh là hai nam nhân ăn mặc đẹp đang nắm tay nhau, nhưng nhìn xuôi nhìn ngược gì cũng có điềm, ảnh chụp khách sạn bị lộ một tháng trước của Giản Mộ đã bị đào lại, hợp tình hợp lý có thể nói người này là Giản Mộ.
Giản Mộ xem thông tin trên Internet, xác định rằng những bức ảnh đầu tiên mà bọn đầu cơ tung ra không phải là anh và Tạ Bắc Vọng, họ hoàn toàn không nắm tay từ đoàn phim ra chứ đừng nói đến chuyện bị chụp.
Nhưng hướng gió phía sau đều bị dẫn lên người anh, bất kể là đúng hay sai, chiếc nồi quy tắc ngầm cứ thế đội lên đầu Giản Mộ.
Tạ Bắc Vọng mặt trầm như nước kết nối với điện thoại của Hà Vũ, mà Lâm Đông cuối cùng đã liên lạc với Giản Mộ, cả hai bên đều bế tắc trong việc đưa ra các biện pháp đối phó, một cú đánh lén đã trực tiếp đưa Giản Mộ lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Giản Mộ và Tạ Bắc Vọng đi nghỉ cũng bị du khách chụp lại. 
Bức ảnh này thật sự rất bất ngờ, ban ngày Giản Mộ ra ngoài đều đeo khẩu trang, nhưng khi bị chụp thì trời đã khuya, xung quanh cũng không có nhiều người. Giản Mộ cởi khẩu trang, trong ảnh, cả hai đang hôn nhau, người chụp ảnh không nhận ra Giản Mộ, po lên Weibo chỉ vì gào thần tiên ái tình, bởi vì không có lôi kéo Giản Mộ, đội quan hệ công chúng hoàn toàn không phát hiện ra, để rồi sau khi hỏa hoạn xảy ra, mới có người hậu tri hậu giác nhìn ra là Giản Mộ.
Trên Internet, một bên thần nhân, một bên hắc nhân như vậy, dù Lâm Đông muốn nhìn cũng không nhìn ra được đó là ai, nhưng đa số cư dân mạng đều có khả năng, độ sáng đã được điều chỉnh ở mức cao nhất để cho bọn họ nhìn ra.
Cho đến đây, chuyện Giản Mộ cùng với Tạ Bắc Vọng quy tắc ngầm đã triệt để chắc chắn rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.