"Có chàng ở bên, dẫu lúc bắt yêu vừa khổ vừa mệt, em cũng rất vui."
Rất lâu Giang Bạch Nghiễn cũng không đáp lời.
Tỉ mỉ bôi thuốc lên mỗi một vết thương cho nàng, đầu ngón tay dừng ngay vết thương bị xé rách bên eo.
Đôi mắt Giang Bạch Nghiễn sâu thẳm u ám, không chút ấm áp.
Lòng biết rõ không nên, nhưng nghe những lời vụn vặt của Thi Đại, chàng vẫn nhất thời thất thần.
Nàng đã quen dỗ dành lừa gạt, trong lời nói chẳng rõ bao phần thật bao phần giả, nói đến ấm lòng, thuốc độc cũng mê hoặc người ta như mật đường.
Đầu ngón tay chậm rãi lưu luyến ở vết thương cuối cùng, như muốn vò vùng trắng nõn kia vào tận máu thịt.
Giang Bạch Nghiễn cúi đầu, lại hôn lên da thịt nàng lần nữa.
Vùng eo còn mềm mại hơn cả sống lưng, vài giọt máu rịn ra, bị chàng liếm hết.
Vị máu tươi và hương thơm thiếu nữ hòa vào nhau, là mùi vị dễ khiến người ta chìm đắm.
Cảm giác bị môi lưỡi cọ qua rất lạ, Thi Đại lại gọi chàng:
"Giang Trầm Ngọc, chàng đừng..."
Chàng chàng chàng, sao chàng lại duỗi đầu lưỡi ra thế kia?
Nuốt máu vào cổ họng, Giang Bạch Nghiễn khàn giọng:
"Đau?"
Thi Đại trả lời đúng sự thật, hào phóng thừa nhận:
"Đau chết mất."
Rủ mắt đánh giá vết máu trên lưng nàng, Giang Bạch Nghiễn cười khẽ:
"Đau muốn chết mà còn dám đến tìm ta?"
Người này nhanh mồm nhanh miệng dữ vậy.
Thi Đại siết mền để giảm bớt cơn đau, nghiêm túc đáp:
"Em thích chàng mà."
Vì quan tâm chàng, Thi Đại mới dám một mình tiến vào tâm ma cảnh chưa rõ lành hay dữ này.
Giang Bạch Nghiễn không tiếp tục hôn vết thương nữa, nàng ổn định tâm trạng nghiêng đầu nhìn lại, vùi trong gối quá lâu, vệt hồng trên má còn chưa tan, mắt phủ hơi nước.
"Có băng vải không?"
Thi Đại cất lời:
"Tự em băng bó là được."
Tròng mắt Giang Bạch Nghiễn u ám, yên lặng nhìn nàng.
Nhìn nhau trong một thoáng, chàng đứng dậy lấy băng vải và kéo trong tủ gỗ.
Băng bó dễ hơn bôi thuốc một chút, không cần trực tiếp chạm vào vết thương.
Chờ Giang Bạch Nghiễn xoay người đi, Thi Đại quấn băng vải, giữa chừng nhìn chàng vài lần.
Chàng không rời khỏi phòng, nhưng cũng không có ý định quay người chiếm lợi của nàng, áo đen thẳng thớm như mũi dao, so với áo trắng chàng hay mặc, điểm thêm đôi phần lạnh lùng người sống chớ lại gần.
Tại sao Giang Bạch Nghiễn đột nhiên đổi sang màu đen? Hôm nay khi gặp chàng, rõ ràng vẫn mặc áo trắng.
Thi Đại nhìn bóng lưng chàng chăm chú, ánh mắt không hình không ảnh, lặng lẽ lướt qua, như nhành liễu nhẹ nhàng phất phơ
Giang Bạch Nghiễn hơi cuộn đầu lưỡi, nhấm nháp lại vị ngọt xen lẫn máu tanh ban nãy.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở như có như không, cùng tiếng vang khẽ băng vải cọ xát vải vóc.
Im ắng thế này khiến lòng người hoảng hốt, Thi Đại nhanh chóng mặc đồ lại, khép chặt vạt áo:
"Xong rồi."
Nàng không hiểu bèn hỏi:
"Hôm nay sao chàng lại mặc áo đen vậy?"
Thiếu niên trước giường nghe tiếng quay đầu, bị ánh nến phác họa đường nét gương mặt nghiêng lạnh lùng.
Giang Bạch Nghiễn lười biếng cong môi:
"Quan trọng lắm sao?"
Giọng điệu có vẻ xấu xa.
Thi Đại tự nhiên như thường, không bị chàng dọa:
"Chàng qua đây."
Thái độ của nàng thế này, nằm ngoài dự đoán của Giang Bạch Nghiễn.
Chàng bị tà khí quấn thân, đã là ác ma vạn người chửi rủa, Thi Đại nên sợ chàng, hoặc chán ghét chàng mới phải.
Nhưng Giang Bạch Nghiễn chẳng hề thấy vẻ hoảng hốt trong đôi mắt nàng.
Tại sao?
Chỉ cần chàng rút kiếm, sẽ lấy mạng nàng ngay, một khi chàng đem lòng xấu xa...
Trừ giết chóc, vẫn còn những chuyện bất chính khác, nếu Giang Bạch Nghiễn có lòng, sẽ ức hiếp nàng thôi.
Vì sao Thi Đại không sợ?
Ánh mắt lướt qua gò má nàng, Giang Bạch Nghiễn vẫn nghe lời tiến lên.
Thi Đại ngẩng đầu nhìn chàng:
"Tà ma trong rừng đều do chàng giết?"
Nàng nhớ rất rõ, sau khi Giang Bạch Nghiễn giết sạch yêu ma khắp núi đồi, đã khiến mình chằng chịt vết thương.
Khi đó trên áo trắng của chàng, đã bị máu nhuộm thành sắc đỏ sậm gần như đen đi.
Thi Đại đánh giá chàng từ trên xuống dưới:
"Để em xem vết thương của chàng."
Giang Bạch Nghiễn:
"Không cần."
Ở cùng chàng nhiều ngày như vậy, sao Thi Đại không hiểu tính chàng cho được.
Trong đầu lóe lên một suy nghĩ, lòng nàng có cảm giác, nhấc tay phải lên.
Bị động tác không báo trước của nàng kích thích ý chí chiến đấu, Đoạn Thủy cất tiếng vang giòn giã.
Bản năng kiếm khách thôi thúc chàng đánh trả, Giang Bạch Nghiễn lại chỉ nắm chặt tay phải không nhúc nhích, ánh mắt u ám, như muốn nhìn thấu nàng.
Thi Đại không rút đao, cũng không vung bùa về phía chàng.
Nàng siết lấy vạt áo Giang Bạch Nghiễn, cởi ra.
Thi Đại dùng sức không nhỏ, vạt áo mở rộng, để lộ lồng ngực máu thịt be bét.
Nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, ngón tay nàng run lẩy bẩy.
Lồng ngực Giang Bạch Nghiễn giăng đầy những vết xước sâu cạn không đồng đều, phần lớn đến từ vuốt nhọn và răng độc của yêu ma, vị trí chếch bên trái, là vài đường thẳng tắp rướm máu.
Chắc chắn không phải yêu ma gây ra.
Là vết kiếm.
Vết thương do Giang Bạch Nghiễn tự rạch.
Không còn y phục che chắn, gió đêm lướt qua lồng ngực, lạnh lẽo trống trải.
Đau đớn rõ rệt hơn từng chút một, Giang Bạch Nghiễn lại cười:
"Đẹp không?"
Cổ họng Thi Đại khô khốc nghẹn ứ, chẳng thốt nên lời.
Quả nhiên là thế.
Dùng đau đớn tự ngược, là thói quen từ nhỏ của Giang Bạch Nghiễn.
Mấy tháng nay, sở sĩ chàng dần dần ngừng lại hành vi này, hoàn toàn là do ôm ấp âu yếm do Thi Đại chỉ dẫn, giúp chàng cảm nhận được niềm vui.
Mãi đến khi vào tâm ma cảnh, Giang Bạch Nghiễn bị "Thi Đại" vứt bỏ, những va chạm thân mật ngày xưa, đều trở thành trò cười chẳng đáng nhắc đến.
Từ sau hôm đó, sao Giang Bạch Nghiễn không tự tổn hại mình nghiêm trọng hơn cho được.
Mặc áo đen để che giấu vết máu không cầm được của chàng.
Từng vết thương thấy mà hãi hùng, toàn thân Thi Đại lạnh toát, như ngâm mình trong băng.
Giang Bạch Nghiễn rời mắt:
"Thi tiểu thư, nhìn đủ chưa?"
Thi Đại đè chàng xuống giường:
"Chàng ngồi xuống."
Giang Bạch Nghiễn không vùng vẫy.
Thi Đại chưa từng cởi áo nam nhân, mày mò hồi lâu, mới cởi được thắt lưng chàng.
Áo đen rơi xuống, tôn lên nước da trắng lạnh không sắc máu của chàng, như mã não tẩy đi lớp mực đậm.
Thi Đại cầm bình thuốc nhỏ đầu giường:
"Mấy ngày nay chàng tự rạch?"
Lần này Giang Bạch Nghiễn không khiến nàng nghẹn lời nữa, chỉ yên tĩnh, xem như ngầm thừa nhận.
Vết máu trên người chàng quá đỗi đáng sợ, Thi Đại không biết bắt tay từ đâu, nhẹ nhàng bôi thuốc dưới cổ Giang Bạch Nghiễn, thẳng thắn hỏi:
"Chàng giết yêu trong rừng, cũng là để..."
Nàng đắn đo tìm từ:
"Xả giận?"
Dẫu đau đớn hay giết chóc, đều có thể khiến chàng khuây khỏa.
Nếu không dùng mũi kiếm rạch nát thứ gì đó, Giang Bạch Nghiễn chẳng biết phải làm thế nào giải tỏa nhức nhối căng tràn trong lồng ngực.
Ngón tay Thi Đại trắng mịn, lướt qua vết thương, nhuộm sắc đỏ chói mắt.
Chừng như bị ánh mắt ấy khiến cho bỏng rát, lực tay chàng nhẹ hơn rất nhiều:
"...Bị dọa rồi?"
Thi Đại chớp mắt, mang theo âm mũi nghẹn ngào:
"Chàng sẽ rút kiếm với em ư?"
Giang Bạch Nghiễn lặng thinh một thoáng:
"Cô thấy sao?"
Thi Đại chẳng thèm suy nghĩ:
"Không có đâu."
Giang Bạch Nghiễn cười khẽ:
"Cô tin tưởng ta như vậy?"
"Em thích chàng."
Thi Đại nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy nặng nề của chàng, buộc miệng thốt ra:
"Chẳng phải chàng cũng thích em đó sao?"
Giang Bạch Nghiễn không nói gì.
Ngón tay Thi Đại dừng lại trước ngực chàng, cách trái tim rất gần.
Lúc hai người không lên tiếng, tần suất tim đập thông qua lồng ngực truyền đến nàng một cách rõ ràng.
Điều này khiến chàng chẳng thể thích ứng nổi.
Trải qua vô số sát phạt, Giang Bạch Nghiễn biết rõ, trái tim là nhược điểm yếu ớt nhất của cơ thể. Với tư thế trước mắt, chàng đã hoàn toàn để lộ thân xác, trái tim bị nàng dễ dàng nắm lấy trong tay, gần như vươn cổ chịu chết.
Giang Bạch Nghiễn không hiểu được, tại sao chàng không tránh đi.
Hai mắt thiếu niên như đầm sâu, dường như muốn tìm đáp án thông qua sắc mặt nàng.
Một lúc sau, cuối cùng Giang Bạch Nghiễn cũng mở lời, đè nén tình cảm khó phân biệt:
"Ta phải làm sao để tin tưởng, yêu thích mà cô nói?"
Màn đêm nặng nề, chàng ngược ánh trăng, mặt mày tựa sương tuyết, u ám khó lường.
Đây chắc chắn không phải Giang Bạch Nghiễn mà Thi Đại quen thuộc.
Lệ khí quá nặng, cách xa người ngàn dặm, khiến nàng nghĩ đến loài sói sắc bén hung ác, bị người ta xâm nhập lãnh địa, có thể xé nát tất cả con mồi mưu toan đến gần thành từng mảnh.
Thi Đại loáng thoáng hiểu được vài phần tâm trạng của chàng.
Khác với nàng, mười mấy năm cuộc đời của Giang Bạch Nghiễn, hơn phân nửa chìm trong đau đớn và khổ sở, thiện ý duy nhất từng có lại là trò lừa gạt do đồng môn tà tu ngụy trang.
Nàng vẫn nhớ yểm cảnh của Giang Bạch Nghiễn.
Người đó giả dạng nông dân, vươn tay giúp đỡ chàng, sau khi dẫn Giang Bạch Nghiễn rời khỏi lồng giam, đã lộ mặt thật ghê tởm vốn có, vừa dùng tà thuật tra tấn chàng, vừa đùa cợt sự ngây thơ vô tri của chàng.
Cho chàng ánh sáng yếu ớt, lại đẩy chàng xuống đáy vực sâu thẳm, chẳng khác nào giờ phút này.
Mỗi một lần, Giang Bạch Nghiễn đều cẩn thận vươn tay ra, lại bị vứt bỏ hết lần này đến lần khác.
Nhịp tim nơi đầu ngón tay mạnh mẽ có lực, Thi Đại thất thần một thoáng ngắn ngủi, như chìm vào xoáy nước chảy xiết.
Nàng không sợ hãi hay chán ghét, chỉ buồn mà thôi.
Giang Bạch Nghiễn lùi ra sau:
"Thi tiểu thư, cô không nên..."
Còn chưa dứt lời, hơi thở chàng bỗng ngưng bặt, ngã ra sau giường chẳng chút phòng bị.
Ngay sau đó, là từng đợt hương hoa quế thoang thoảng lẳng lặng phủ xuống.
Thi Đại đẩy chàng ngã xuống giường, cúi người hôn lên.
Mùi máu và hương thơm ngọt ngào quấn quýt hòa tan, thoạt đầu nàng dùng sức rất nhẹ, như nước mưa thấm ướt đóa hoa đào.
Giang Bạch Nghiễn muốn duỗi tay đẩy ra, cuối cùng lại không nỡ, ngón tay lún sâu vào đệm, khớp ngón tay trắng bệch.
Nỗi hận bị vứt bỏ bị chơi đùa như rắn độc gặm nhấm con tim, không ngừng cảnh cáo nhắc nhở chàng đừng đến gần, thế nhưng cái cây mục nát thối rửa nhường này vẫn kết thành quả chín như cũ.
Hơi thở quấn lấy nhau, ngay cả không khí cũng trở nên nóng bỏng, ánh mắt Giang Bạch Nghiễn như tơ nhện đặc sệt, bao phủ cả người nàng.
Chàng cố hết sức kiềm chế xúc động muốn hồi đáp, nghe Thi Đại nói:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]