Có ngọn gió lay động đèn lồng, ánh sáng chập chờn.
Ánh nến lướt qua hàng mày Thi Đại, giao nhau với tầm mắt Giang Bạch Nghiễn, mặt nàng không có biểu cảm dư thừa nào.
Thoạt trông rất bình tĩnh.
Cũng chỉ là "thoạt trông" thế thôi.
Đầu óc trống rỗng, như nước sôi ùng ục, hai vai được Giang Bạch Nghiễn đè lên, Thi Đại chẳng dám cử động.
Giang Bạch Nghiễn có biết chàng đang nói gì không? Câu này chợt nghe không có gì đặc biệt, thế nhưng nếu ngẫm kỹ lại...
Sao giống đang làm nũng vậy nè?
Thi Đại thấy hẳn là men rượu quấy phá, mới khiến nàng nảy sinh ảo giác.
Dù sao "Giang Bạch Nghiễn" và "làm nũng", hoàn toàn là hai từ không liên quan gì đến nhau.
Ấy thế mà mặt nàng vẫn nóng dần lên.
Sắc đẹp tấn công, mềm giọng khuyên dỗ, dẫu là ai cũng không đỡ nổi.
Thi Đại lắp bắp:
"Tính chứ."
Giang Bạch Nghiễn nhìn nàng chăm chú, khóe môi nở nụ cười nhẹ nhàng.
Nghe ý chàng, là muốn rời khỏi tiểu viện này, tiếp tục dạo hội hoa đăng.
Vốn dĩ Thi Đại cũng không định ở lâu, vào đây chỉ là để trò chuyện đôi câu với Diêm Thanh Hoan, yên lặng một lúc, nhỏ nhẹ hỏi chàng:
"Ta vào nói với Diêm Thanh Hoan một tiếng, rồi chúng ta đi ha?"
Giang Bạch Nghiễn:
"Được."
Chàng vừa dứt lời, sau lưng vang lên giọng nói thiếu niên trong trẻo:
"Thi tiểu thư, Giang huynh, tìm được canh giải rượu..."
Diêm Thanh Hoan vội vã chạy ra khỏi nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-xua-ke-ngoc-luon-khac-phan-dien/3435290/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.