Tâm trạng hỗn loạn vốn tích tụ giữa hàng mày, bị đâm vỡ như bong bóng chỉ vì vài câu nói của Thi Đại. 
Giang Bạch Nghiễn phần nhiều là hoảng hốt. 
Thi Đại đã quen thẳng thắn, ánh mắt nhìn chàng có mong đợi và thẹn thùng, tròng mắt đón lấy ánh chiều tà, sáng rỡ lấp lánh. 
Một ánh mắt đơn thuần, không chút tạp niệm. 
Dục vọng leo lên người nàng lặng lẽ rút đi, Giang Bạch Nghiễn chớp mắt, tròng mắt trở về vẻ trầm tĩnh. 
Chàng khẽ đáp: 
"Tất nhiên bằng lòng." 
Thi Đại mỉm cười rạng rỡ: 
"Đi thôi, huynh có muốn thay y phục không?" 
Lễ tết mỗi năm một lần, đa số mọi người đều tỉ mỉ ăn vận một phen mới tình nguyện ra ngoài. 
Giang Bạch Nghiễn chỉ khoác trên người bạch y rộng rãi, bình thường không đặc biệt. 
"Không cần." 
Giang Bạch Nghiễn khó hiểu: 
"Tại sao phải thay y phục?" 
"Ăn tết mà." 
Thi Đại chỉ kiểu tóc của mình, đung đưa theo nhịp bước: 
"Huynh nhìn ta này." 
Đầu nàng cắm nhiều trang sức lòe loẹt như vậy, sắp trở thành một tòa kiến trúc phạm quy rồi. 
Giang Bạch Nghiễn nheo mắt cười. 
Thi Đại thường chải kiểu giao tâm kế, hoặc tùy ý vấn mái tóc dài của mình lên, thêm một vài món trang sức hình chim hoa. 
Thiếu nữ môi hồng răng trắng, không cần trang điểm, tự có vẻ linh động tràn trề sức sống yêu kiều hồn nhiên. 
Hôm nay là vẻ đẹp hoàn toàn khác biệt. 
Rực rỡ tươi đẹp, trong sáng tựa châu ngọc. 
Giang 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-xua-ke-ngoc-luon-khac-phan-dien/3423642/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.