Giang Bạch Nghiễn bình tĩnh đón nhận ánh mắt nàng ta, lịch sự mỉm cười:
"Hai vị đến đưa cơm tối?"
Không chen vào trận giằng co của người lớn được, Thi Vân Thanh vẫn ngẩn ngơ, ánh mắt dần sắc bén.
"Đúng vậy, Giang công tử có lòng."
Thẩm Lưu Sương:
"Ta nhớ trước đây Giang công tử chưa từng chủ động thăm ai cả."
Đây là lời nói thật.
Con người Giang Bạch Nghiễn như hòn đá, vừa lạnh vừa cứng, dẫu nghe thấy có người trọng thương nguy hiểm, cũng chưa từng thấy chàng bố thí nửa phần đồng cảm.
Giang Bạch Nghiễn không hề biến sắc:
"Ừm."
Thẩm Lưu Sương: "..."
Chỉ cần Giang Bạch Nghiễn để lộ một chút hoảng hốt và căng thẳng thôi, nàng ta sẽ tìm ra sơ hở để hỏi tiếp.
Ấy vậy mà chàng quá đỗi ung dung, bình tĩnh như thể chẳng xảy ra chuyện gì, người khác muốn nghi ngờ cũng khó.
"Hai vị mau vào đi."
Hơi nghiêng người, Giang Bạch Nghiễn nhường đường cho họ:
"Đừng để thức ăn nguội mất."
Thật đúng là bình thản tự nhiên.
Cuối cùng nhìn kỹ chàng vài lần, Thẩm Lưu Sương gật đầu:
"Đa tạ."
Thi Vân Thanh vẫn nhìn chằm chằm phía trước.
Cậu không hiểu gì hết, cậu thấy rất quái lạ.
Không nhiều lời với hai người, Giang Bạch Nghiễn rất nhanh tạm biệt.
Thi Đại ngồi dậy, tay trái dụi đôi mắt vẫn còn nhập nhèm:
"Hiệu quả mát lạnh giải nhiệt, rất hữu ích."
Thẩm Lưu Sương nhạy bén ngước mắt.
Giang Bạch Nghiễn? Nàng ta nhớ trước đây, Thi Đại vẫn luôn gọi chàng là "Giang công tử".
Tầm mắt Thi Vân Thanh càng thêm sắc bén.
Giác quan thứ sáu cho cậu biết, thứ màu lam trong khối đá trắng kia thoạt trông tinh tế, nhưng chắc chắn ẩn giấu điều lạ. Không vì sao hết, đơn thuần dựa vào trực giác loài sói.
Hoảng hốt nhớ ra gì đó, Thi Đại che miệng, nén tiếng ho:
"Vân Thanh ở đây lâu quá, không bị ta lây bệnh đấy chứ?"
Trong cơ thể có yêu đan tộc sói, thể phách của cậu mạnh hơn người bình thường gấp mấy lần, không sợ gió lạnh.
Nếu một con sói bị cảm sốt rồi qua đời, không khỏi quá mất mặt. Nhớ lại quá khứ, chỉ có một lần, sau khi ăn tuyết trong mùa đông lạnh lẽo nào đó, cậu mới bị sốt đến mơ màng.
Cũng chỉ có tỷ tỷ cậu, mới để ý mấy chuyện nhỏ nhặt chẳng đáng kể như "không được để trẻ con nhiễm bệnh" thế này.
Rõ ràng sức khỏe còn yếu hơn cả cậu.
Mở nắp hộp ra, Thẩm Lưu Sương vờ như vô ý hỏi:
"Giang Bạch Nghiễn đến để tặng muội món này à?"
Thi Đại khựng lại một thoáng, tự động bỏ qua việc sờ đuôi:
"Ừm."
Nàng yêu thích hổ phách mới nhận được này chẳng rời tay, như trẻ nhỏ nắm chặt lấy món đồ chơi yêu thích của mình, gấp không chờ nổi muốn người khác xem thử:
"Mọi người muốn sờ không?"
Thẩm Lưu Sương nhận lấy, đầu ngón tay vuốt nhẹ.
Quả thật thấm hơi lạnh, như một lớp tuyết mỏng, nàng ta cảm nhận kỹ lưỡng một lúc, không phát hiện bất thường.
"Là đồ tốt."
Thẩm Lưu Sương cười:
"Dùng bữa tối đi, muội bị bệnh, không được ăn cay mặn, chúng ta mang cháo cho muội."
Vì hổ phách có tác dụng giảm nhiệt, Thi Đại ngủ một giấc tỉnh dậy, tinh thần tốt hơn nhiều.
Trước đó không cảm giác gì, bấy giờ ngửi mùi hương thanh ngọt trong hộp đồ ăn, mới phát giác mình đã đói meo.
Dùng hết một chén cháo nóng hổi, đôi mắt Thi Đại cong cong, cảm khái tận đáy lòng:
Hiếm khi Thi Vân Thanh yên tĩnh lại ngoan ngoãn, không nhe nanh múa vuốt với nàng, tròng mắt đen nhánh, giọng điệu ngượng ngập:
"Tỷ như vậy, coi chừng nghẹn đó."
"Đa tạ tỷ tỷ, muội muốn ăn thêm."
Thi Đại mỉm cười, ngón trỏ chạm nhẹ trán cậu:
"Người lớn sẽ không mắc nghẹn đâu."
Đâu phải nàng chưa từng bệnh.
Rất nhiều lần của ngày trước, Thi Đại đã quen chịu đựng một mình
Cảm sốt chỉ là bệnh vặt thường gặp, uống thuốc ngủ một giấc, hôm sau là đỡ ngay. Nếu không đủ, ngủ thêm một ngày nữa.
Lúc này kế thừa ký ức nguyên chủ, sống trong Thi phủ, lần đầu tiên trong đời Thi Đại được trải nghiệm cảm giác được người nhà chăm sóc.
Kỳ diệu lại ấm áp, dường như sau lưng là một gốc cây cao chót vót, khi lạnh sẽ che mưa chắn gió cho nàng, lúc nóng sẽ phủ bóng râm mát lạnh, thi thoảng mệt mỏi, có thể tựa vào đó nghỉ ngơi một lúc.
Thoạt đầu khi bị mọi người vây quanh, hỏi han ân cần, trải nghiệm quá mức lạ lẫm, Thi Đại thậm chí lúng túng chẳng biết làm gì.
Nhiều hơn hết là nỗi niềm vui vẻ ngây thơ.
Vì muốn dỗ nàng vui, Thẩm Lưu Sương ngồi trên ghế gỗ cạnh giường, kể lại những trải nghiệm bắt yêu ở Trấn Ách Ti sinh động như thật cho đệ đệ muội muội nghe:
"Chuyện này xảy ra vào hai năm trước. Chúng ta phụng mệnh điều tra một thôn trang, bia mộ đầy rẫy trong thôn, nơi nào cũng có thể nghe thấy tiếng quỷ khóc yếu ớt, cực kỳ bi ai. Hai người đoán xem, là nguyên nhân gì?"
Mặt nhỏ Thi Vân Thanh căng chặt:
"Lệ quỷ đòi mạng?"
Thi Đại bọc mình vào chăn:
"Tà ma ăn thịt người?"
"Sai."
Thẩm Lưu Sương thần bí, đè thấp giọng:
"Chúng ta điều tra liên tiếp mấy canh giờ, cuối cùng tìm được nguyên nhân. Hóa ra là..."
Thẩm Lưu Sương:
"Con sông gần thôn toàn là kỳ giông, kỳ giông kêu, âm thanh bị gió truyền đi, hệt như tiếng trẻ con khóc."
Thi Vân Thanh:
Thất sách quá, bị người lớn lòng dạ xấu xa này nhử mất rồi.
Thi Đại: "..."
Lời giới thiệu lừa gạt, rõ ràng là giới thiệu lừa đảo trần trụi! Nếu đặt trong tiểu thuyết của trang văn học gì đó Giang mà nàng từng đọc, chắc chắn sẽ bị độc giả treo lên mất!
Nhiều nhất cũng chỉ miễn cưỡng "Đến gần khoa học" thôi.
Thẩm Lưu Sương cười khẽ:
"Người thật việc thật mà, lúc đầu chúng ta cũng có biểu cảm như hai người vậy."
Mỗi năm Trấn Ách Ti giải quyết vô số vụ án, không hẳn lúc nào cũng do yêu ma quỷ quái gây ra, cũng vì vậy, đã từng xảy ra vài chuyện hiểu lầm chẳng biết nên khóc hay cười.
Thẩm Lưu Sương không định dọa nạt Thi Đại vẫn đang bệnh, dứt khoát nói mấy chuyện này, chọc nàng mỉm cười tươi tắn.
Kể đến gần nửa canh giờ, thấy Thi Đại buồn ngủ, Thẩm Lưu Sương sờ trán nàng:
"Sắp hết sốt rồi, ngủ một giấc, ngày mai hẳn sẽ khỏe hơn, muội nghỉ sớm đi."
Hồ ly trắng hé môi, muốn nói gì đó, lại nghẹn nơi cổ họng.
Rốt cuộc có nên nói cho Thi Đại biết, nhân lúc nàng ngủ say, Giang Bạch Nghiễn từng sờ tay nàng không?
Trong viên hổ phách kia, còn ẩn giấu vảy giao nhân của Giang Bạch Nghiễn...điều đó khác chi khoét máu thịt mình? Giờ phút này, Thi Đại đang cầm hổ phách trong lòng bàn tay.
Phía trên là sự thật nó tận mắt nhìn thấy, nói ra không coi như tiết lộ thiên cơ.
Một khi Thi Đại biết, có lẽ sẽ đoán được tâm tư bệnh hoạn của Giang Bạch Nghiễn.
Nhưng mà...
Sau khi Thi Đại chìm vào giấc ngủ, Giang Bạch Nghiễn biểu hiện sự si mê quá rõ ràng, động tác nắm tay nàng như vuốt ve lại như ràng buộc.
Nếu ngày nào đó Thi Đại sinh lòng cảnh giác với chàng, có ý xa cách...
Sợ hãi rợn người, hồ ly trắng rùng mình.
Đến lúc đó, e rằng Giang Bạch Nghiễn thật sự điên mất.
Điều khiến người ta đau đớn như moi tim xé phổi nhất, chẳng phải từ đầu đến cuối không có gì, mà là thỏa mãn trước rồi lại bị vứt bỏ không chút do dự.
...Thôi bỏ đi.
Cứ để Thi Đại ở cạnh Giang Bạch Nghiễn, vừa đảm bảo an toàn tính mạng cho nàng, lại giám sát từng cử chỉ hành động của Giang Bạch Nghiễn mọi lúc.
A Ly lặng lẽ trở về ổ nhỏ của mình.
Trạng thái tinh thần của Giang Bạch Nghiễn hiện nay miễn cưỡng xem như bình thường, ít nhất chưa từng làm hại Thi Đại. Nghe Thi Đại miêu tả, trong quá trình phá án, nàng đã được Giang Bạch Nghiễn cứu vài lần.
Cán cân đang nghiêng về phía nàng.
Nghĩ đến đây, sắc mặt A Ly phức tạp.
Giang Bạch Nghiễn có to gan hơn nữa, đến cùng cũng chỉ dám sờ tay thôi.
Nếu đổi lại hạng người hung ác khác, đã diễn xong một vòng mạnh mẽ chiếm đoạt, nàng chạy ta đuổi mọc cánh khó thoát từ lâu, nói không chừng còn thêm tình tiết uy hiếp giam cầm, máu chó đầy đầu nữa kìa.
Giang Bạch Nghiễn...ngay cả thừa cơ hôn lén mà chàng còn chẳng biết.
Chuyện đời khó khăn quá đỗi, A Ly thở dài.
Vốn chỉ muốn sống tạm bợ cứu thế giới trong tay ma đầu diệt thế, sao tình hình lại trở nên thế này kia chứ?
Nó nghĩ không ra.
Ngẩng đầu nhìn qua, Thi Đại nương nhờ ánh trăng, đánh giá hổ phách óng ánh trong tay.
Dường như rất vui, nàng cong mắt, đồng tử tỏa sáng trong vắt.
Như vậy cũng tốt.
Bất đắc dĩ nhắm mắt, hồ ly trắng nhẹ lắc đuôi:
"Ngươi vui là được."
Thi Đại thực hiện đúng lời hứa, sáng hôm sau tỉnh dậy, tràn đầy sức sống ôm A Ly đến phòng ăn.
Mạnh Kha thấy nàng, dừng động tác gắp bánh ngọt vào hộp đồ ăn, mỉm cười tươi tắn:
"Ôi chao, ta vừa định đưa đồ ăn cho con đấy."
Thi Kính Thừa đang nhét sủi cảo tôm vào miệng phu nhân mình, quay đầu lại:
"Đại Đại đỡ hơn chút nào chưa?"
"Đỡ nhiều rồi ạ."
Thi Đại hào hứng:
"Có thể ăn sáu cái bánh bao lớn."
"Hôm nay ăn món mặn, sủi cảo tôm và chân gà."
Thẩm Lưu Sương sờ trán nàng, xác nhận không còn nóng nữa, thở phào nhẹ nhõm.
Hai người trao đổi ánh mắt, đồng thanh nói.
Thẩm Lưu Sương cong môi:
"Chúc mừng, không cần uống thuốc nữa."
Thi Đại vui vẻ:
"Đúng không? Không cần uống thuốc rồi!"
Thuốc trung y là kẻ địch lớn.
Thi Đại bệnh nằm suốt cả ngày, hôm nay cực kỳ hứng thú với đồ ăn, cũng như bình thường, nàng lần lượt chào hỏi mọi người đã vào chỗ.
Giang Bạch Nghiễn thích mặc đồ trắng, trên người là áo choàng dài ống tay rộng hoa văn khóm mây, dáng vẻ cẩn thận ngồi nghiêm chỉnh, lúc không cười, mang theo cảm giác sắc bén chỉ có ở kiếm khách.
Chết mất thôi.
Bây giờ hễ nàng nhìn thấy Giang Bạch Nghiễn, sẽ nhớ đến cái đuôi tối qua.
Không xóa đi được, như móng vuốt cào tim.
Nhìn ra nàng chần chừ, ngược lại Giang Bạch Nghiễn lên tiếng trước, mỉm cười rất khẽ:
"Thi Đại."
Thi Đại nhanh chóng hoàn hồn:
"Chào."
"Nào nào, mau thử món này."
Mạnh Kha gắp một miếng sủi cảo:
"Khẩu vị thanh đạm, vừa khéo thích hợp cho người bệnh mới khỏe."
Thi Đại nói tiếng cám ơn, cúi đầu.
Sủi cảo có lớp vỏ trong suốt lấp lánh, ngoài trắng trong hồng, tròn trịa đáng yêu.
Nàng gắp lên bỏ vào miệng, chỉ cắn một miếng, lớp vỏ trắng mỏng mềm mại nứt ra, để lộ lớp nhân nóng hổi bên trong, vừa có sự tươi ngon của tôm lại mang theo mùi hương thơm ngát của nấm và măng giòn.
Đôi mắt Thi Đại sáng rỡ:
"Ngon quá."
"Cái từ đó nói thế nào ấy nhỉ."
Mạnh Kha cười tủm tỉm:
"Thiên kiều bách mị, chắc chắn mùi vị không tệ."
Thẩm Lưu Sương gật đầu, chọt một miếng nhỏ trong chén:
"Nhỏ nhắn thướt tha."
Thi Vân Thanh: "..."
Thi Vân Thanh:
"Mùi vị cũng tạm."
Ghét ghê.
Trình độ văn hóa của cậu vẫn không theo kịp truyền thống gia đình.
"Sủi cảo hôm nay do cha các con tự tay làm."
Mạnh Kha nói:
"Thời trẻ ông ấy và nương từng đến Nam Hải bắt yêu, học tay nghề này từ tửu lâu đứng đầu nơi đó."
Thi Đại cong môi:
"Tuyệt lắm ạ, trình độ đầu bếp."
Thi Kính Thừa cười đến thoải mái, thản nhiên chấp nhận lời khen của phu nhân và con gái:
"Lần sau thử món tây bắc."
Trong ấn tượng, tuy Thi Kính Thừa bận rộn, nhưng mỗi khi rảnh rỗi ở nhà, thường sẽ thể hiện vài chiêu, nấu một số món ăn đặc sắc từ khắp trời nam đất bắc.
Tất nhiên, năng khiếu nấu ăn không thể sánh được với đao pháp của ông, trình độ lúc cao lúc thấp, có khi làm được món ngon mùi vị tuyệt đến bất ngờ, có lúc thành phẩm bưng lên bàn cực kỳ kinh dị, khiến người ta phải đau lòng thương tiếc thay những nguyên liệu vô tội đã chết đi kia.
Bà như có điều suy nghĩ, đầu ngón tay khẽ gõ mặt bàn.
"Đại Đại chưa biết phải không? Tối qua, đã chọn xong tòa nhà chính cho Đưa rồi sao, ở chợ Tây."
Mạnh Kha nói:
"Không chỉ Tống Ngưng Yên, có vài người đuổi xác khác cũng đã ký khế ước với ta, đồng ý phái cương thi dưới trướng mình làm việc."
A Ly được Thi Đại ôm trong lòng: "..."
Thịnh thế như Thi Đại mong muốn, ngày hôm nay, cuối cùng đã đến.
"Hai chuyện này vừa khéo đúng lúc, hôm qua ta đã chuẩn bị, định mời họ ăn bữa cơm."
Mạnh Kha nhướng mày:
"Chẳng phải con từng nói, dạ du thần nghèo rớt mồng tơi, thích thú với nhiều món ăn đa dạng ư?"
Đây là ý hay.
Dù gì cũng là đối tác sau này, Thi Đại đã muốn mời dạ du thần ăn một bữa ngon từ lâu, không hẹn mà cùng suy nghĩ với Mạnh Kha.
"Nếu đã mời người đuổi xác và dạ du thần."
Thi Đại vui vẻ gợi ý:
"Hay là mời cả yêu họa bì đến luôn ạ? Vừa khéo mọi người tụ tập với nhau, náo nhiệt mà."
"Cũng tốt."
Thi Kính Thừa cười:
"Xem thời gian, ngày mốt là tết thượng nguyên. Thời điểm gia đình đoàn tụ, rất hợp tình cảnh."
Thi Đại chớp mắt.
Tết thượng nguyên chính là tết nguyên tiêu mười lăm tháng giêng hàng năm.
Đại Chiêu rất chú trọng ngày lễ này, đến lúc ấy nơi nào cũng có múa lân múa rồng, đèn hoa giăng khắp phố phường, cực kỳ náo nhiệt.
May mà nàng không bệnh vào dịp tết nguyên tiêu, nếu không chắc sẽ hối hận đến xanh ruột mất.
"Hôm nay đến tửu lâu ăn một bữa ngon, ngày mốt, cả nhà chúng ta cùng đi ngắm hoa đăng."
Mạnh Kha cười đến hài lòng thích ý, bàn tính trong lòng gõ vang:
"Thời gian vừa khéo."
Trong lòng khẽ động, Thi Đại nhìn về phía Thi Vân Thanh cách đó không xa.
Đây là tết thượng nguyên đầu tiên Thi Vân Thanh trải qua cùng người nhà.
Chẳng biết cậu có thích hoa đăng hình sói hay không.
Phát giác tầm mắt nàng, Thi Vân Thanh liếc mắt nhìn qua, nhận được một nụ cười rạng rỡ của Thi Đại.
Cậu không lên tiếng, mím môi, cúi đầu tiếp tục ăn sủi cảo.
"Quyết định như vậy nhé."
Mạnh Kha làm việc nhanh nhẹn, quả quyết nói:
"Tối nay Lâm Tiên Các, ta mời."
Thời gian hẹn vào giờ dậu, là chủ nhà mở tiệc mời khách, Thi Đại theo cha nương đến Lâm Tiên Các từ sớm.
Lâm Tiên Các tọa lạc tại khu chợ phía đông, là nơi mà quan to hiển quý thích lui tới, đẩy cửa vào, tiếng nhạc tiếng tiêu nhẹ nhàng quấn quýt rót vào tai, đương độ năm mới, khắp nơi giăng đầy lụa đỏ mừng vui.
Hai tiểu đồng trắng nõn dẫn họ đến gian phòng, Thi Đại phát hiện, lúc hai đứa nhỏ này đi đường, vậy mà chân không chạm đất.
"Là yêu hạc trắng."
Thẩm Lưu Sương nhỏ giọng giải thích:
"Trong tòa nhà này, có không ít yêu quái."
Lâm Tiên Các, tên như ý nghĩa, thế ngoại đào viên không giống cõi phàm tục.
Chủ nhân tửu lâu là một người kỳ diệu, thuê các loài yêu tinh muôn màu muôn vẻ, thể hiện bầu không khí độc đáo tiên chẳng phải tiên, tinh tế nhã nhặn lại quỷ dị.
Thi Đại nghiêng mắt nhìn qua, thị nữ lướt qua người nàng dưới chân nở hoa, đàn tranh trong sảnh lớn không người tự đàn, tựa âm thah từ cõi tiên.
Hai tiểu đồng đưa họ đến nơi cao nhất, giòn giã nói:
"Mời quý khách."
Dứt lời hành lễ rời đi, khoảnh khắc xoay người, hai tay hóa thành đôi cánh, nhẹ nhàng bay xuống lầu.
Tiếp đãi ngoài cửa là một vị cô nương mặc váy trắng, thướt tha cao gầy.
"Đẹp quá."
Liếc thấy đóa mai trắng trên tóc nàng ta, Thi Đại hứng thú bắt chuyện:
"Tỷ tỷ là yêu hoa mai sao?"
Cô nương mỉm cười, giơ tay phải.
Năm ngón tay cong lại, bỗng dưng hóa thành móng vuốt sắc bén lông xù, nàng ta khoe răng năng nhọn hoắc:
"Là hổ trắng."
Kẻ săn mồi hung tàn nhanh nhẹn, yêu thích hoa cỏ xinh xắn, không hề xung đột.
"Ta và Kính Thừa ra ngoài đón khách."
Sắp xếp các tiểu bối trong phòng xong, Mạnh Kha lên tiếng:
"Các con ngồi đây chờ một chút nhé."
Thi Đại:
"Không cần tụi con giúp đỡ sao?"
"Chuyện nhỏ mà."
Thi Kính Thừa lắc đầu, dịu dàng nói:
"Con vừa hết sốt, nghỉ ngơi đàng hoàng đi."
Mạnh Kha vẫy tay:
"Chúng ta sẽ trở lại nhanh thôi, nếu các con nhàn rỗi buồn chán, có thể đến đài ngắm sao ngoài gian phòng giết thời gian."
Đài ngắm sao là sân thượng thời hiện đại, nối liền với gian phòng.
Họ đang ở tầng cao nhất Lâm Tiên Các, đứng trên đài ngắm sao, trên có thể thấy trăng sáng sao trời, dưới có thể ngắm phố phường chợ Đông phồn hoa nhất thành Trường An, tầm nhìn rộng rãi.
Mạnh Kha và Thi Kính Thừa sóng vai rời đi, yêu bạch hổ rót trà cho họ:
"Ta sẽ chờ ngoài cửa, có chuyện gì các vị cứ gọi ta là được."
Thi Đại cười đáp:
"Đa tạ."
Cô nương này hồn nhiên đáng yêu, cung kính có lễ, yêu bạch hổ nhìn nàng, cong môi hái đóa mai trắng trên tóc xuống, đặt trước người Thi Đại:
"Có duyên gặp nhau, tặng hoa này cho muội."
Nàng ta lả lướt ra ngoài, Thi Đại ngồi cạnh bàn chống hai tay lên cằm, mắt hạnh sáng lấp lấp.
Tỷ tỷ, tốt thật.
Giang Bạch Nghiễn lẳng lặng liếc nàng, rồi lại yên tĩnh rời mắt.
"Bên ngoài gió lạnh, Đại Đại ở trong phòng đi."
Thẩm Lưu Sương dịu dàng mở lời:
"Vân Thanh, cùng tỷ ra đài ngắm sao xem thử nhé?"
Thi Vân Thanh: "?"
Không kịp đề phòng bị gọi tên, Thi Vân Thanh ngẩng đầu, trong tròng mắt đen nhánh là vẻ hoang mang trong suốt.
Tại sao chỉ có hai người họ? Họ đến đài ngắm sao, chẳng phải trong phòng chỉ còn lại Thi Đại và Giang Bạch Nghiễn thôi ư?
Thẩm Lưu Sương cười, cong đầu ngón tay:
"Lâm Tiên Các là nơi ngắm cảnh tuyệt vời nhất đấy, đến đài ngắm sao, tỷ sẽ giới thiệu chợ đông cho đệ."
Cái đầu nhỏ xíu không chứa nỗi những quanh co vòng vèo của người lớn, Thi Vân Thanh không hiểu, cũng chẳng rõ ra sao.
Đẩy cửa gỗ khắc hoa chếch bên phòng ra, chính là đài ngắm sao.
Hành lang rộng rãi, bên trên là mái hiên gạch ngói thủy tinh, lan can quấn hoa lê bao bọc bên ngoài, rũ mắt nhìn xuống, cả chợ đông lọt hết vào tầm mắt.
Thi Vân Thanh không ngốc, tất nhiên sẽ không cho rằng Thẩm Lưu Sương chỉ đơn thuần muốn ngắm cảnh.
Quả nhiên khi cậu ngước mắt, đã thấy người bên cạnh lách người, như đang hờ hững ngắm cảnh đường phố, thực tế khóe mắt lại xuyên qua khe hở khắc hoa trên cửa gỗ quan sát trong phòng.
Đây là...nhìn bên trong?
Gió đông thổi tới, sắc mặt Thẩm Lưu Sương thản nhiên.
Ngắm cảnh là giả, ý đồ thật sự của nàng ta là để Giang Bạch Nghiễn và Thi Đại ở riêng với nhau.
Tiếp theo, Giang Bạch Nghiễn sẽ làm gì?
Nàng ta sẽ không can thiệp chuyện Thi Đại thích ai, nếu muội muội tìm được lang quân như ý, Thẩm Lưu Sương sẽ vui mừng thay nàng.
Chẳng qua...lúc này hiển nhiên Thi Đại không có ý đó, còn Giang Bạch Nghiễn cứ khiến nàng ta cảm thấy có chút mờ ám.
Tính tình Giang Bạch Nghiễn kỳ lạ, Thẩm Lưu Sương định nhân cơ hội này thăm dò một phen, dè chừng chàng làm ra hành động vượt quá khuôn phép, tránh cho Thi Đại tổn thương.
Đứng trước lan can đài ngắm sao, vừa có thể để ý động tĩnh trong phòng, lại không khiến Thi Đại mất tự nhiên.
Có cửa gỗ ngăn cách, gió từ đài ngắm sao không thổi vào phòng được.
Thi Đại uống ly trà nóng, hơi lạnh quanh người tan bớt, thoải mái híp mắt.
Khác với bên ngoài, nơi này yên ắng như tờ, một khi không ai nói chuyện, sẽ chẳng nghe thấy bất kỳ tiếng động nào.
Chàng như suy ngẫm, một lúc sau cũng không lên tiếng, cuối cùng chớp mắt, hàng mi phủ xuống lớp bóng mờ nhỏ vụn dưới ánh sáng.
"Vậy sao?"
Giang Bạch Nghiễn cất lời:
"Có lẽ do ta không biết cách làm thế nào dỗ người khác vui vẻ, mỗi ngày qua lại với họ, cũng không được ai yêu thích."
Lời chỉ nói đến đây, không cần thêm nữa.
Giống như chàng nghĩ, Thi Đại chẳng chút do dự:
"Dỗ người khác vui vẻ? Ta có thể dạy huynh mà."
Nghĩ cũng phải, Giang Bạch Nghiễn hiếm khi giao lưu với người ngoài, e rằng chàng tiếp xúc với đám yêu ma quỷ quái bị mình giết còn nhiều hơn con người.
Độ cong nơi khóe môi sâu hơn đôi chút.
Giọng điệu Giang Bạch Nghiễn vẫn như thường:
"Dạy thế nào? Cô dỗ ta?"
"Đầu tiên phải cười nhiều hơn nè."
Đắn đo câu từ một lúc, Thi Đại búng tay:
"Cười là cách thể hiện thiện ý, lúc huynh cười đẹp lắm đó."
Giang Bạch Nghiễn:
"Ừm."
"Rồi thì, phải quan tâm người ta một cách thỏa đáng."
Liếc nhìn chàng từ trên xuống dưới một lượt, Thi Đại lên tiếng:
"Ví dụ nhé, nếu ta dỗ huynh..."
Ánh mắt rơi trên vệt xanh đen nhàn nhạt dưới mắt Giang Bạch Nghiễn, Thi Đại cảm thấy mới lạ nhướng mày:
"Tối qua huynh ngủ không ngon hả?"
Giang Bạch Nghiễn: "..."
Quả thật chàng không ngủ được.
"Tại sao? Có chuyện phiền lòng? Hay là..."
May mà nàng không buộc miệng thốt ra:
"Hay là vì bị ta sờ đuôi."
Cảm thấy câu này mập mờ quá đỗi, Thi Đại chuyển chủ đề:
"Sau này hễ gặp chuyện phiền lòng, huynh có thể nói cho ta biết."
Vì muốn lấp liếm, tốc độ nàng nói khá nhanh, vừa hết câu đã nhìn Giang Bạch Nghiễn phía trước.
Mắt chàng tĩnh lặng không gợn sóng, làm người ta chẳng tỏ vui buồn hờn giận, yên lặng một chốc, đuôi mắt khẽ cong:
"Được."
Âm cuối hơi kéo dài, thoáng chút ý cười.
Không rõ vì sao lòng Thi Đại bỗng hoảng loạn.
"Chuyện phiền lòng."
Giang Bạch Nghiễn mở lời:
"Giờ có thể nói với cô không?"
Không chút chần chừ, Thi Đại đáp lại chàng:
"Ừm."
"Thi Đại."
Dưới ánh nắng lung lay, nàng nghe Giang Bạch Nghiễn lên tiếng rất rõ ràng:
"Vừa nãy cô không nghiêm túc."
Chàng khẽ nói:
"Ta muốn nghe cô nghiêm túc dỗ ta."
Xung quanh yên ắng.
Sau đó là nhịp tim bỗng chốc tăng tốc của mình, mạnh mẽ đến kinh người.
Đôi mắt hoa đào gần trong gang tấc ấy không đượm ý cười, tĩnh mịch đen nhánh, như vòng xoáy có thể nuốt chửng lấy nàng.
Nhưng thoáng chốc, dường như sự xâm lược kia chỉ là ảo giác, ánh mắt chàng sáng trong lại vô tội.
Dẫu là loại nào, cũng là thứ chỉ mỗi nàng trông thấy, như một tấm lưới hỗn loạn ùn ùn kéo đến.
Thi Đại vô thức rời mắt, liếc về cánh cửa gỗ khắc hoa trong góc phòng.
Chẳng biết khi nào Thẩm Lưu Sương và Thi Vân Thanh sẽ trở về.
Dù họ đột ngột vào phòng, cũng không phát hiện được điều gì khả nghi.
Giang Bạch Nghiễn và nàng ngồi sang hai bên, không có tiếp xúc thân mật, cũng chẳng nói lời nào vượt phép, những chuyện bên trong, không đủ để người ngoài hay biết.
Bình thường miệng nàng lanh lợi nhường ấy, giờ phút này lại chẳng biết làm sao để phá vỡ trầm mặc. Bị chàng nhìn như vậy, đã cách một ngày mà Thi Đại vẫn cảm thấy nóng bỏng như bị sốt.
Thế này không đúng chút nào...nhỉ?
Sống lưng nàng không khỏi tê dại.
Ngón tay hơi co lại, như ốc sên dọn nhà, dời đến tay chàng từng chút một.
Được bàn tròn ngăn cách, dưới bóng râm chỉ hai người tỏ tường, Thi Đại gãi nhẹ lòng bàn tay chàng.
Giọng nói bị nàng đè lại rất khẽ, tựa mưa phùn nhẹ vang bên vành tai, âm cuối hơi nâng cao:
"Trầm Ngọc ơi."
Động tác chẳng chút phòng bị, ngứa ngáy vô cùng.
Đầu ngón tay Giang Bạch Nghiễn run lên, suýt nữa đã chật vật rút về.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]