Một chiêu vung kiếm của Giang Bạch Nghiễn, thu hút mười mấy khách trọ lo sợ không yên phải liếc mắt nhìn.
Vành tai nóng bỏng của Thi Đại còn chưa hạ nhiệt, trong hỗn loạn, nàng nghe thấy vài giọng nam gần như vỡ tiếng.
"Công tử...công tử cứu mạng!"
Ngay sau đó, càng nhiều tiếng hét hoảng hốt làm bừa.
"Cứu chúng ta với!"
"Tiền! Ta đưa tiền cho ngươi, ngươi bảo vệ ta! Ra giá đi, muốn bao nhiêu?"
"Yêu quái lại vào kìa!"
So với vẻ lạnh lẽo của Hàn Tung, Giang Bạch Nghiễn khoác trên người bạch y, dáng vẻ như hạc như tùng, ý cười nhẹ nhàng, trông thân thiết hơn nhiều.
Thương nhân trung niên níu tay áo chàng, hai chân run rẩy:
"Ngươi nói con số đi, chỉ cần giá cả không quá đáng, ta sẽ cho ngươi!"
Mùi vị và nhiệt độ cơ thể bỗng dưng đến gần.
Đối phương chỉ là người bình thường, không đặc biệt cũng chẳng có sai lầm gì, nhưng lại khiến Giang Bạch Nghiễn phiền chán tột độ.
Hương mai chợt bay xa, bị hơi thở lạ lẫm xen lẫn vào trong, như bùn nhơ dơ bẩn, khiến chàng ngạt thở.
Trong tạp âm vang vọng, Giang Bạch Nghiễn nghe tiếng quay đầu.
Mắt hoa đào đen nhánh lấp lánh, nụ cười vô hại đơn thuần hoàn toàn tan biến, lan ra sắc điệu u ám, như thanh đao thấy máu.
Tay phải thương nhân run lên, buông tay áo chàng ra, lùi về sau hai bước.
Tầm mắt chạm nhau chỉ ngắn ngủi một thoáng, khéo thay đúng vào góc chết thị giác của Thi Đại.
Chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-xua-ke-ngoc-luon-khac-phan-dien/3376631/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.