Đầu ngón tay rời khỏi cá con lam bảo thạch, Thi Đại nhìn nó.
Lấp lánh trong suốt, tinh xảo xinh đẹp, khiến người ta yêu thích.
Không nhìn ra, hóa ra Giang Bạch Nghiễn lại hứng thú với mấy món đồ nhỏ nhắn xinh xắn này.
Thấy nàng nở nụ cười ẩn ý sâu xa, Giang Bạch Nghiễn: "..."
Cảm giác Thi Đại đã hiểu lầm gì đó nhưng chàng không muốn giải thích.
Hoặc giả chàng không tìm được lý do giải thích.
Lam bảo thạch này, Giang Bạch Nghiễn không tặng được nữa.
Vốn dĩ chàng định tiện tay mua nó, tùy ý làm quà tặng báo đáp nàng, cũng chỉ là một viên đá bình thường thôi, chẳng có gì đặc biệt.
Nhưng giờ đây bị Thi Đại vuốt ve, vệt màu xanh ở đuôi cá kia, bỗng thêm chút mập mờ khó nói nên lời.
Khi Thi Đại chạm vào bảo thạch, vì sao xương máu chàng lại hóa run rẩy?
Giang Bạch Nghiễn không thể nghĩ kỹ hơn, chỉ biết không thể để nàng nhìn thấy con cá kia nữa.
Khép lòng bàn tay lại, che đậy cá con chặt chẽ.
"Giang huynh đang mua châu báu?"
Diêm Thanh Hoan phát hiện hai người chưa rời khỏi cửa tiệm người Hồ, đứng bên cạnh ngắm nghía:
"Nhìn chất lượng này, giá bảo thạch không thấp nhỉ?"
"Lấy từ núi tuyết đấy, bảo vật trấn tiệm."
Khẩu âm Đại Chiêu của ông chủ hơi sứt sẹo:
"Lam bảo thạch, có thể chiêu tài tiến bảo, trừ tà trấn trạch."
Thần kỳ thế ư?
Diêm Thanh Hoan mỉm cười vui vẻ, chờ khi rời khỏi tiệm, quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-xua-ke-ngoc-luon-khac-phan-dien/3357570/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.