Thi Đại phải thừa nhận, Mãnh Cực là động vật và yêu tinh sờ thích nhất mà đời này nàng từng gặp.
Vừa ngoan vừa mềm mại, có cảm giác tuyết lạnh, quan trọng nhất là vóc người nó lớn.
Vuốt lông đến cuối cùng, Thi Đại đã mềm nhũn dựa sát người nó, không muốn dời ổ.
Thoải mái lắm luôn, như đang nằm trên chiếc giường ấm áp mềm mại.
Không quên bên cạnh còn người khác, Thi Đại cưỡng ép chính mình rời khỏi ôn nhu hương:
"Sao nó lại xuất hiện ở đây?"
Trong ấn tượng, nàng chưa từng thấy Mãnh Cực ở Trường An.
"Hành tung Mãnh Cực không cố định, khắp cửu châu tứ hải đều có."
Thẩm Lưu Sương giải thích cho nàng:
"Chúng không sợ người, thường xuất hiện lang thang các thành phố lớn. Sở dĩ hiếm khi bách tính nhìn thấy là do chúng rất giỏi ẩn nấp."
Thi Đại hiểu ra.
Cách đây không lâu, con Mãnh Cực này lướt qua đầu họ, không phát ra âm thanh gì chỉ như làn gió.
Nếu không phải Bạch Cửu Nương Tử ra tay, họ không thể đuổi kịp nó nhanh như vậy.
"Không phải hung thú thì tốt."
Diêm Thanh Hoan cũng chạm vào đầu báo trắng.
Làm việc ở Trấn Ách Ti càng lâu, hắn càng không khỏi bùi ngùi.
Quả nhiên Đại Chiêu không thiếu yêu tà dị thú quái lạ.
"Có lẽ nó thấy náo nhiệt, muốn đến Trường An hưởng chút không khí vui mừng đón tết."
Liễu Như Thường lên tiếng:
"Mãnh Cực hiếm khi ở lại một chỗ, chắc nó sẽ rời đi nhanh thôi."
Thiên tính yêu thú ngang ngạnh, không nên bị trói buộc ở nơi nào đó.
Thi Đại đáp "ừm", lòng biết không thể ở đây làm lỡ thời gian, cuối cùng vuốt ve lông mềm trắng như tuyết của nó:
"Có duyên gặp lại nhé."
Mãnh Cực mở to đôi mắt đen như trân châu, lúc lắc cái đuôi vừa lớn lại dài:
"Mãnh Cực."
Không lâu sau, yêu thú đã lẩn vào rừng sâu, mấy người họ xuống núi theo đường cũ.
Thi Đại nhớ lại xúc cảm vẫn còn vương trong lòng bàn tay, hỏi Thi Vân Thanh:
"Đệ không thích yêu thú đó hả?"
Lạ thật đấy, sao trẻ con có thể từ chối thú lông xù lớn như vậy được nhỉ.
Thi Vân Thanh phồng má.
Khoảnh khắc ban nãy, cậu vô cớ nhớ lại đêm giao thừa.
Thi Đại xinh đẹp tốt tính, được trẻ con yêu thích, bốn năm đứa nhỏ của nhà thân thích vây nàng chính giữa.
Thi Vân Thanh lạnh lùng bàng quan, nhìn bọn chúng thu hút sự chú ý và yêu thương của người lớn, đứa này vừa xong đứa kia kéo đến, líu ríu không ngớt.
Lúc đó cậu còn âm thầm cười nhạo, cảm thấy thật sự quá ngây thơ.
Cậu của hôm nay, có khác gì mấy đứa nhỏ kia đâu chứ.
Bỗng ý thức được điều đó, Thi Vân Thanh gõ nhẹ vào đầu mình.
Cậu không thèm vậy đâu.
"Không phải không thích."
Thi Vân Thanh:
"Trước đây nhìn thấy nhiều quá, đệ quen rồi."
Thi Đại suy nghĩ, quả thật là vậy.
Cậu trưởng thành trong bầy sói, nhìn mãi thành quen với đống da lông, thấy nhiều rồi tự nhiên không còn hứng thú gì nữa.
Nhiều năm dài đằng đẵng, Thi Vân Thanh đã trôi qua như thế.
"Quen thì quen thôi."
Thi Đại tùy ý vò tóc trên đầu cậu, giọng nói mang theo ý cười:
"Ôi chao, sao đệ đệ ta còn sờ thích hơn cả động vật lông xù vậy kìa."
Là nhiệt độ ấm áp, bao phủ cả người cậu.
Thi Vân Thanh vô thức rụt cổ, giữa hàng mày tan bớt cơn giận, cuối cùng vẫn không né tránh.
...Nàng vẫn luôn giỏi dùng lời ngon ngọt, dỗ trẻ con vui vẻ.
Men theo đường nhỏ thuận lợi xuống núi, Thi Đại trông thấy nhóm người Phùng Lộ đang đợi dưới chân núi.
"Không có vấn đề gì, không phải tà ma."
Nhẹ nhàng nhảy xuống từ tảng đá, giọng Thi Đại lanh lảnh:
"Chỉ là một con yêu thú không có ác ý, mấy ngày sau sẽ đi thôi."
Phùng Lộ thở phào nhẹ nhõm:
"Đa tạ các vị."
"Nhưng con cá đầu ngựa mà các cô nhìn thấy quả thật là mối họa."
Liễu Như Thường cất lời:
"Chờ khi rảnh rỗi, ta và Bạch Cửu Nương Tử sẽ đi tìm thử."
Chuyện dưới nước, e rằng phải gọi người vớt xác dưới sông giỏi bơi lội của Trấn Ách Ti mới ổn.
"Lưu Sương tỷ tỷ, Như Thường tỷ tỷ."
Tống Chiêu Đệ bỗng lên tiếng:
"Còn nhớ Tần Viện nhỏ tuổi nhất, bị nhốt chung với chúng ta trong hang động không?"
Tất nhiên Thẩm Lưu Sương không quên.
Tần Viện chưa đến mười tuổi, vóc dáng thấp bé gầy gò, lúc cùng họ chạy trốn ở địa cung Liên Tiên, dù hoảng đến mức không ngừng rơi nước mắt, vẫn cứng cổ nói mình không sợ.
Là tiểu cô nương rất dũng cảm.
Hôm nay Tần Viện không đến dùng bữa.
Thẩm Lưu Sương dịu dàng hỏi:
"Cô bé sao rồi?"
"Muội ấy bị thần cung Liên Tiên dọa sợ, sau khi trở về, bắt đầu lên cơn sốt."
Tống Chiêu Đệ nói:
"Nghỉ ngơi hai ngày, dần dần hạ sốt, chẳng qua cả người mất sức, không xuống giường nổi, Tần Viện biết mọi người đến, muốn gặp mọi người."
Liễu Như Thường hiểu ý nàng ta:
"Nhà đứa nhỏ đó ở đâu?"
Vậy là đồng ý rồi.
Tống Chiêu Đệ như trút được gánh nặng, khẽ cong môi:
"Đi theo ta."
"Đột nhiên nhớ lại..."
Đi vào nhà Tần Viện, không biết là ai hứng thú nhắc đến:
"Hai ngày trước, bay trên trời trong thành để bắt yêu là mọi người phải không?"
Thi Đại: "?"
Bước chân Thi Đại khựng lại.
"Đúng vậy."
Liếc Thi Đại và Giang Bạch Nghiễn, Thẩm Lưu Sương nhẫn nại hỏi:
"Sao lại nói đến chuyện này?"
"Vì rất nhiều người trong thành Trường An đều biết."
Tống Chiêu Đệ thích nhất là những câu chuyện hành hiệp trượng nghĩa:
"Thân pháp xuất chúng, bay lượn trên trời, chỉ vài ba chiêu đã giải quyết nhẹ nhàng, nghe nói còn rất xinh đẹp!"
Bạch Cửu Nương Tử vươn cái đầu tròn xoe ra:
"Ôi, cái gì đẹp hả?"
"Họ bảo giống ảo thuật lắm."
Trình Mộng cũng biết chuyện đó:
"Trên trời lúc thì là pháo hoa, khi lại là tường vân, đến cuối cùng thậm chí còn có một màn ảo ảnh trải dài hơn phân nửa thành Trường An, rất nhiều người nhìn thấy."
Triệu Lưu Thúy tiếp lời:
"Còn cả hai người bắt yêu thân pháp cực tốt nữa!"
"Là Đại Đại và Giang công tử."
Thẩm Lưu Sương cong môi:
"Liên Tiên tinh thông huyễn thuật, các loại ảo ảnh trên trời đều do nó hóa thành."
Nghe thì có vẻ rất bình thường, nhưng mà...
Liễu Như Thường yên tĩnh lắng nghe, trong lòng khẽ động.
Pháo hoa rồi còn tường vân gì kia, nhà ai bắt yêu lại trong tình huống đó bao giờ?
Trong tiểu thuyết, chỉ khi nam nữ chính bày tỏ tình cảm với nhau mới xuất hiện cảnh tượng hoành tráng pháo hoa rợp trời.
Ngay cả bắt yêu cũng tình đến thế, tất cả đều là sự an bài tốt đẹp nhất.
Khóe môi Liễu Như Thường giật giật, che giấu độ cong đang nhếch lên.
Rất cám ơn Liên Tiên đã dùng sinh mạng để thắp sáng pháo hoa.
"Liên Tiên trốn ra ngoài, ta và Giang công tử đuổi theo nó."
Thi Đại xòe hai tay, vẽ một hình bầu dục cực lớn:
"Bản thể của nó to như vậy nè, đen thui, là con nhện khổng lồ."
Các cô nương bị miêu tả của nàng thu hút sự chú ý, xôn xao dò hỏi chi tiết chuyện truy bắt Liên Tiên.
Liễu Như Thường lặng lẽ quan sát Giang Bạch Nghiễn.
Khá lắm.
Vẫn là nét mặt chuyện không liên quan đến mình, lạnh nhạt tùy ý, như thể không hứng thú gì với chủ đề này, lười biếng rũ mắt.
Để tránh bị chàng phát hiện, lần này Liễu Như Thường chỉ nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng rời tầm mắt.
Tâm trạng lúc này của Giang Bạch Nghiễn ra sao nhỉ?
Nàng ta không hiểu.
Đi qua hai ba ngã rẽ, nhóm người đã đến nơi ở của Tần Viện.
Đây là tiểu viện trồng đầy rau dưa trái cây, vì là mùa đông, mảng xanh khô héo, để lại vài nhánh vàng mục nát dưới giàn dây leo.
Một phụ nhân từ trong phòng bước ra, thấy vài bóng người trước cửa, thoáng sửng sốt.
Nét mặt phụ nhân tiều tụy, thấy nhóm người Thi Đại, vội vàng hành lễ:
"Các vị...là đại nhân Trấn Ách Ti phải không?"
"Không cần đa lễ."
Thẩm Lưu Sương nhanh nhẹn đỡ bà ấy:
"Chúng ta đến thăm Tần Viện, bệnh của cô bé sao rồi ạ?"
"Đỡ nhiều rồi."
Phụ nhân thận trọng đáp:
"Hạ sốt hơn phân nửa, chỉ là còn chút mơ màng, suốt ngày nửa mê nửa tỉnh."
Liễu Như Thường:
"Lẽ nào đã bị dọa mất hồn?"
Trẻ con rất dễ sợ hãi, sau khi bị kích thích mãnh liệt, hồn phách thường rời khỏi cơ thể, cả người choáng váng, ngủ mãi không tỉnh.
Thi Đại gật đầu, nhìn phụ nhân:
"Chúng ta có thể vào thăm cô bé không?"
Tất nhiên phụ nhân đồng ý.
Đẩy cửa vào, Thi Đại ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc gay mũi.
Phòng không lớn nhưng được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, bóng người nho nhỏ nằm trên giường, nhắm mắt ngủ say.
"Biết trước như vậy, lúc đầu dù có liều mạng ta cũng phải bảo vệ con bé."
Vành mắt phụ nhân ửng đỏ:
"Viện Viện trở thành thế này, chẳng biết đã chịu bao nhiêu đau khổ."
Tần Viện bị cha mình hiến tế cho Liên Tiên để đổi lấy vinh hoa phú quý.
Nương cô bé thương con mình, không muốn đưa cô bé đến chỗ chẳng rõ ràng, phản kháng không có kết quả, bị trượng phu động tay động chân, đánh mạnh một trận.
Trong nhà này, trượng phu và nắm đấm áp đảo hết thảy.
Lo nghĩ của phụ nhân đã bị đánh tan vào đêm hiến tế Tần Viện...
Bà ta nhìn thấy tường vân quấn quanh người nữ nhi nhà mình, như tiên đồng giáng thế, nói với bà ta về lòng dạ từ bi, thần thông quảng đại của Liên Tiên nương nương.
Bà ta tin như thật, hoàn toàn yên tâm, dặn dò nữ nhi đủ điều.
Về sau mới hay, đó chẳng qua chỉ là thủ đoạn Liên Tiên dùng để lừa gạt tín đồ.
Liễu Như Thường đứng bên cạnh, tâm trạng phức tạp.
Trong số gia quyến của những nử tử mất tích, có người đơn thuần xem họ như thẻ bạc đổi lấy tiền tài, cũng có người bị Liên Tiên mê hoặc, cầu nguyện nữ nhi sớm ngày thành tiên.
Bao nỗi niềm quanh co trong lòng người, toàn bộ đều rơi vào tấm lưới do nhện tinh dệt ra, chẳng vùng thoát nổi.
"Thần hồn của cô bé xem như vững vàng."
Bạch Cửu Nương Tử híp đôi mắt đỏ:
"Không cần lo lắng."
Diêm Thanh Hoan lấy đan dược trong bình sứ ra, đưa cho phụ nhân:
"Thuốc này có hiệu quả tĩnh khí ngưng thần. Đút cho cô bé uống, có thể làm tan uất khí trong người."
Cơn sốt trong cơ thể Tần Viện vẫn chưa tan hết, mặt mày nhợt nhạt, gò má lại đỏ bừng.
Cô bé ngơ ngác mở mắt, hoảng hốt nghiêng đầu, ánh mắt đảo quanh vài người bên cạnh.
Bỗng dưng, cô bé khàn giọng gọi:
"...Bà nội?"
Bà nội?
Thi Đại sửng sốt.
Trong tất cả mọi người ở đây, nương Tần Viện và tú nương Tôn Văn Hương là lớn tuổi nhất, nhưng còn lâu mới đến mức bị cô bé gọi là "bà nội".
Nàng rất nhanh nhận ra gì đó, quay đầu nhìn lại, quả nhiên kính nữ đã biến thành bà lão với mái tóc bạc trắng.
Nương Tần Viện cũng ngẩn ngơ, đáy mắt lóe lên vẻ buồn bã, nhỏ tiếng giải thích:
"Ta và cha con béthường phải làm công bên ngoài, lúc nhỏ Viện Viện được bà nội chăm sóc...ba năm trước, bà con bé bị bệnh qua đời."
Cô bé trên giường như đang nằm mơ, nức nở gọi một tiếng:
"Bà nội."
Nàng ta có nên đáp lại không?
Kính nữ chần chừ một thoáng, bước về trước.
Đứa nhỏ đang bệnh vành mắt đỏ bừng, như đóa hoa héo úa, lúc ngẩng đầu nhìn nàng ta, đáy mắt là sự dịu dàng gần như ỷ lại.
"Bà nội ơi."
Tần Viện nói:
"Con thấy ác mộng, đáng sợ lắm."
Mấy ngày nay cô bé bệnh đến mức thần trí không tỉnh táo, chẳng rõ đâu là mơ đâu là thật, hôm nay nhìn thấy bà nội đã qua đời của mình, lầm tưởng mình đang nằm mơ.
Hoặc giả, cô bé tưởng rằng tất cả mọi chuyện trong địa cung Liên Tiên chỉ là một giấc mơ.
Kính nữ chần chừ một lúc, ngồi xổm bên giường:
"Con mơ thấy gì?"
Cô bé hít mũi, chui vào lòng nàng ta như thú nhỏ.
"Cha muốn tiền, đưa con đến chỗ quái vật ăn thịt người. Nương bảo vệ con, bị ông ấy đánh mãi, đánh mãi."
Gò má Tần Viện vùi vào lòng kính nữ, nói năng lộn xộn:
"Ông ấy không cần con...quái vật rất đáng sợ, đuổi theo sau lưng con, làm sao cũng không thoát được."
Vị trí trước ngực truyền đến xúc cảm ẩm ướt, thấm ướt vạt áo, hơi nóng.
Là cô bé đang khóc.
"Tại sao ông ấy không cần con?"
Tần Viện không hiểu, chỉ có thể dò hỏi hết lần này đến lần khác:
"Con chưa từng làm chuyện xấu, không nghịch ngợm gây sự như Thôi Hùng nhà bên, tại sao cha cứ hay đánh con, đánh nương vậy ạ?"
Là do một hôm nào đó, khi cha tát cô bé, nói câu "hàng lỗ vốn"?
Vì cô bé là con gái?
Trong phòng chìm vào yên tĩnh ngắn ngủi, không ai lên tiếng, im ắng như tờ.
Một lúc sau, kính nữ khẽ bảo:
"Không phải đâu."
Tần Viện ngấn lệ ngẩng đầu, trong một vùng mờ mịt, nhìn rõ dáng vẻ người trước mặt.
Là bà nội mà cô bé quen thuộc, mái tóc bạc phơ, nếp nhăn in hằn trên mặt.
Khi bà nội duỗi tay, trong lòng bàn tay là một đóa hoa nhỏ nửa trong suốt trắng muốt.
Đây là ảo ảnh do kính yêu dùng yêu lực hóa thành.
Nàng ta nói:
"Hoa này đẹp không?"
Tần Viện chớp mắt, gật đầu theo ý nghĩ trong lòng mình.
Thế nên kính yêu mỉm cười:
"Thích không?"
Tần Viện lại gật đầu.
Ngay sau đó, cô bé thấy đối phương khép lòng bàn tay, như muốn dùng sức bóp nát hoa nhỏ.
Tần Viện giật mình, vội nói:
"...Đừng!"
Kính nữ xòe năm ngón tay, để lộ hoa trắng:
"Đóa hoa này rất xinh đẹp, được mọi người yêu thích, cũng như con vậy."
Yêu vật hóa thành bà lão vuốt ve mái tóc cô bé, động tác vụng về:
"Bản thân đóa hoa không làm gì sai cả, sai là những kẻ muốn bóp nát nó, phá hủy nó. Đám người xấu xa kia đáng ghét lắm, phải không nào?"
Nàng ta bị nhện tinh sai khiến, mấy năm nay đã nhìn đủ thế gian muôn màu.
Những cô nương bị hiến tế cho Liên Tiên vô tội biết bao, xét đến cùng "nguyên nhân" của bi kịch chính là cái ác của lòng tham không đáy trong lòng yêu quái và con người.
Tần Viện như hiểu như không, nhớ lại cảnh tượng trong thần cung Liên Tiên, ra sức gật đầu:
"Vâng."
"Viện Viện phải nhớ kỹ, sau này đừng trở thành người như thế."
Trái tim dần dần mềm mại, kính nữ rũ mắt, lòng bàn tay lại hóa ảo ảnh:
"Tất nhiên, con cũng có thể không làm hoa."
Đóa hoa tan biến, khói trắng ngưng tụ thành nhiều hình ảnh hơn.
Lúc là gốc cây tươi tốt, khi là nhành trúc thon dài, rồi thì ngọn núi hùng vĩ nguy nga, biển lớn dập dờn sóng nước.
Kính nữ không giỏi huyễn thuật, chỉ phác họa được hình dáng đại khái, nhưng lại có thể khiến cô bé nhìn đến lóa mắt.
"Những thứ này rất tốt, rồi sẽ đến một ngày, con cũng có thể như chúng vậy."
Kính nữ hỏi:
"Viện Viện muốn làm cái nào?"
Tần Viện suy nghĩ rất nghiêm túc.
Một lúc sau, cô bé trả lời chắc chắn:
"Một cái cây thật lớn ạ."
Độ cong dịu dàng như tuyết mỏng vừa tan chảy, hiện trên khóe môi nàng ta.
Kính nữ dịu giọng hỏi:
"Tại sao?"
"Bởi vì..."
Tần Viện mềm mại vùi vào lòng nàng ta, trong dư âm của cơn sốt, nhỏ tiếng nói:
"Trong mơ con thấy rất nhiều nhện. Rất nhiều tỷ tỷ bảo vệ con ở giữa, không để con bị thương."
Tần Viện nói:
"Con muốn giống các tỷ ấy."
Trở thành một gốc cây cao lớn, sẽ bảo vệ được người khác.
Cô bé dần dần thiếp đi.
Chờ hô hấp của cô bé ổn định, kính nữ cẩn thận đắp chăn cho cô bé, xoay người gật đầu với những người bên cửa.
Bệnh của Tần Viện không nghiêm trọng, Diêm Thanh Hoan cẩn thận dặn dò những việc cần chú ý khi dưỡng bệnh, Thi Đại cũng đưa cho phụ nhân vài lá bùa an thần.
Phùng Lộ vỗ ngực:
"Yên tâm đi, còn ta mà."
Rời khỏi Tần gia, bị gió lạnh ập đến, Thi Đại khép chặt y phục.
"Hôm nay đến đây thôi."
Triệu Lưu Thúy giãn mày, nhếch môi cười:
"Ta đã tìm được việc trong tửu lâu đầu phố, sắp đến giờ làm việc rồi."
"Ta, ta có thể đến tiệm rèn của Trình Mộng tỷ xem thử không?"
Tống Chiêu Đệ mong chờ xoa tay, mắt đen lấp lánh như chú chó con nhiệt tình.
Trình Mộng không nhịn được bật cười:
"Theo ta."
"Ta cũng phải về Trấn Ách Ti."
Kính yêu lên tiếng:
"Tối qua phó chỉ huy sứ Bạch đã dẫn ta đến địa lao, dùng cách của Thi tiểu thư, hỏi ra manh mối vài vụ án."
Nàng ta cong môi, giọng điệu nhẹ nhàng, cực kỳ nghiêm túc:
"Đa tạ Thi tiểu thư."
Phùng Lộ đứng cạnh nàng ta, mặt mày hớn hở:
"Sau này tỷ tỷ là người của Trấn Ách Ti...à không, là yêu, có thể bảo vệ cho chúng ta rồi."
"Tất nhiên."
Kính nữ mỉm cười, giúp nàng ta vén lại lọn tóc rối nơi gò má:
"Ngày mai đã hẹn lên núi hái thuốc, muội đừng quên đấy."
"Muội không quên đâu."
Phùng Lộ:
"Muội chờ tỷ ở đầu đường nhé!"
Thi Đại thấy thú vị, bỗng thấy kính nữ quay đầu, nhìn vào mắt nàng.
Thoáng chốc bà lão tan biến, thay vào đó là một cô nương trẻ trung độ hai mươi tuổi, ngũ quan bình thường.
Đây là tướng mạo vốn có của kính nữ.
Nàng ta mỉm cười:
"Tên...Chiếu Kỷ."
Chớ để tâm cảnh của người khác mê hoặc, nguyện trải qua muôn trùng, vẫn giữ được bản tâm.
Nàng ta vĩnh viễn nhớ kỹ dáng vẻ chân thực của chính mình.
Đến đây, vụ án Liên Tiên hoàn toàn chấm dứt.
Thi Đại vẫy tay tạm biệt các cô nương, nhìn họ đi xa, mép váy và ống tay áo bị gió thổi bay, như chú chim tung cánh.
"Cuối cùng..."
Bóng người phía xa dần dần biến mất ở ngã rẽ, Liễu Như Thường siết chặt tay:
"Kết án rồi!"
"Người nói đúng."
Bạch Cửu Nương Tử thích ý híp mắt, cuộn người lại, hiển nhiên tâm trạng rất tốt:
"Không dễ dàng mà."
Thẩm Lưu Sương vươn vai:
"Đừng quên giải quyết cá đầu ngựa."
Vóc dáng nàng ta cao gầy, sống lưng thẳng tắp, vươn vai như một nhành trúc thẳng thớm.
Thi Đại ôm chặt theo thói quen, cọ lung tung.
Mềm quá, thơm nữa, thích ghê.
"Đến Trấn Ách Ti tìm mấy người vớt xác nhé?"
Liễu Như Thường xoa cằm:
"Chờ làm xong, vừa khéo đến buổi tiệc chúc mừng tối nay."
Trấn Ách Ti có tiền lệ, mỗi khi phá xong vụ án lớn sẽ tổ chức tiệc chúc mừng. Tất cả những người tham gia phá án đều có thể đến dự.
Vụ án Liên Tiên liên lụy đến tính mạng của mấy chục cô nương, tối nay do Bạch Khinh dẫn đầu, bày tiệc ở Túy Hương Lâu.
Vả lại còn là bữa tiệc thịnh soạn quy cách cao nhất nữa.
"Ta có tài đức gì mà một ngày được ăn đến hai bữa tiệc lớn chứ."
Thi Đại tràn trề động lực, đứng thẳng người dậy:
"Xuất phát nào!"
Người vớt xác thường trưởng thành bên bờ sông, phụ trách vớt thi thể, giúp người chết yên nghỉ, lá rụng về cội.
Người vớt xác của Trấn Ách Ti, tất nhiên còn có năng lực khác...
Có pháp quyết tổ truyền, dễ dàng tìm kiếm, nín thở thời gian dài dưới nước, trừ chuyện đó ra, họ còn biết thuật ngự thủy.
Tóm lại dưới nước chính là sân nhà của họ. Người vớt xác tài ba, có thể khống chế ác giao năm trăm năm dưới nước.
Huống hồ gì chỉ là một con cá đầu ngựa.
Bạch Cửu Nương Tử truy tìm yêu khí, chờ xác định vị trí sẽ để người vớt xác xuống nước giao đấu, chưa đến nửa chung trà, cá đầu ngựa đã đầu lìa khỏi xác.
Sóng nước dập dờn, bọt nước tung tóe, Thi Đại và Diêm Thanh Hoan vỗ tay không ngớt:
"Thân thủ quá tuyệt!"
Người vớt xác là nam nhân trung niên thân hình cường tráng, nhẹ nhàng nhô đầu ra khỏi mặt nước, ngại ngùng cười:
"Đừng đừng đừng, từ nhỏ luyện đến lớn, dựa vào tài nghệ này kiếm cơm thôi."
Giải quyết xong mối họa, tạm biệt đại bá vớt xác, Thi Đại đi dọc theo phố dài thông đến tám hướng trong thành Trường An đến Túy Hương Lâu ở phường Duyên Thọ.
Rất khí thế, rất xa hoa.
Không hổ là tửu lâu cao cấp thành Trường An.
Đại Chiêu không có lệnh giới nghiêm ban đêm, tối đến biển người rộn ràng, đèn đuốc rực rỡ.
Túy Hương Lâu tọa lạc tại trung tâm phường Duyên Thọ, lầu các cao ngất, mái hiên uốn lượn, đèn đỏ treo cao.
Tòa nhà tráng lệ thấp thoáng bóng trăng, lại bị ánh đèn bao phủ, như mỹ nhân che môi khẽ cười, gò má ửng hồng.
Bước vào cửa chính, hương rượu nồng nàn, mùi thơm của đồ ăn tản ra không ngớt.
Tiếng cười đùa rộn ráng, sáo trúc quanh quẩn bên tai.
Gã sai vặt tươi cười đến gần đón tiếp, dẫn họ bước lên cầu thang dài, xuyên qua hành lang mờ tối, đến gian phòng ở tầng cao nhất.
"Các vị đại nhân của Trấn Ách Ti, mời bên này."
Gã sai vặt thành thạo dẫn đường, cung kính mở cửa gỗ sơn đỏ cho họ.
Gian phòng rộng rãi xinh đẹp, xuyên qua một dãy cửa gỗ khắc hoa, có thể ngắm hết cảnh đêm phồn hoa của thành Trường An.
Bàn tròn chính giữa đã bày biện vài món ăn, Bạch Khinh ngồi thẳng lưng, nhìn đồ ăn chằm chằm không chớp mắt, rất giống tư thế ngồi thiền.
Thi Đại nhớ ra, lúc phó chỉ huy sứ Bạch đến nhà nàng làm khách, đã từng một hơi ăn hết năm sáu chén cơm.
Đây là một người hết sức thành thật.
"Đến rồi à."
Trần Triệt khoanh tay, đứng bên cửa sổ mở toang, thấy họ vào, khẽ nhướng mày:
"Không cần gò bó, tùy tiện ngồi đi."
Hắn ta đang nói với Thi Đại và Diêm Thanh Hoan.
Hai người họ vừa gia nhập Trấn Ách Ti không lâu, đây là tiệc chúc mừng chân chính đầu tiên.
Thi Đại hiểu ra: Đây là một tiền bối đáng tin cậy tính tình ngay thẳng.
Tống Ngưng Yên buồn chán, nằm trong lòng một con cương thi nghịch móng tay:
"Mau vào đi, đồ ăn hôm nay rất ngon, dù sao cũng mắc nhất mà."
Bạch Khinh hoàn hồn lại từ trạng thái thiền, ngước mắt mỉm cười:
"Ta đã gọi hết những món tủ của Túy Hương Lâu, mọi người còn muốn ăn gì nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi thêm."
Có cấp trên như vậy, còn cầu gì hơn.
Thi Đại cố gắng đè nén con sâu tham ăn:
"Đa tạ phó chỉ huy sứ."
Giang Bạch Nghiễn bên cạnh lặng lẽ nhìn nàng.
Ánh nến lấp lánh trong nhã gian, phủ sắc đỏ như chu sa giữa hàng mày của nàng, đôi mắt hạnh như được nhuộm sáng, chỉ cần chớp nhẹ, ánh sáng sẽ tràn ra từ đuôi mắt.
Nhìn vẻ mặt đó, rõ ràng muốn nói:
Đói quá, thèm lắm rồi, rất muốn ăn.
Giang Bạch Nghiễn rời mắt.
"Phó chỉ huy sứ Bạch gần như biết hết tất cả những nơi ăn ngon trong thành Trường An."
Liễu Như Thường khẽ bảo:
"Nghe nói có vài quán nhỏ nghèo quá không mở được nữa, nàng ta tự móc tiền riêng, để chủ quán tiếp tục kinh doanh."
Các đồng liêu của Trấn Ách Ti lần lượt kéo đến, chờ người đông đủ, bữa tiệc bắt đầu.
"Cừu hấp nguyên con, thỏ rắc hành, gà hoàng kim và nướng thăng bình của Túy Hương Lâu rất ngon."
Bạch Khinh thành thạo giới thiệu:
"Rượu thì có ngọc lộ bạch chưng cất từ trăm loài hoa. Ngọc lộ bạch dễ say đấy, mọi người tự cân nhắc tửu lượng của mình."
Số lần gặp nhau giữa Thi Đại và nàng ta không nhiều, ấn tượng sâu nhất là trận siêu độ vong hồn do Bạch Khinh lập.
Phó chỉ huy sứ Bạch khi ấy dáng người thướt tha, như làn sương tĩnh mịch nhẹ nhàng, giờ phút này ngồi ở Túy Hương Lâu lại điểm thêm vài phần khói lửa nhân gian.
Dịu dàng hiền hòa, linh động khiến người ta không nhịn được đến gần.
"Nướng thăng bình là đặc sản của Túy Hương Lâu."
Thi Đại gắp một miếng cho Thi Vân Thanh:
"Nào nào nào, ăn thịt mau cao. Trước đây đệ từng ăn chưa?"
Món này được nướng từ lưỡi của hàng trăm con cừu và dê, quý nhất trong những món quý, có thể gọi là xa xỉ.
Thi Vân Thanh há miệng cắn một miếng, chẳng cần nhai, nuốt thẳng xuống.
Sao giống sói con thế này.
Ăn như sói như hổ hả?
Thi Đại dở khóc dở cười, nở nụ cười bà dì:
"Chậm thôi nào, cẩn thận mắc nghẹn đó."
Tất nhiên cậu biết chuyện này.
Thi Vân Thanh cúi đầu thấp hơn, yên lặng một thoáng, ngoan ngoãn trả lời nàng:
"Vâng."
Thoáng chốc, trong chén đã lấp đầy một mảng rau xanh mơn mởn.
Thi Vân Thanh: "?"
Đánh lén?
Thi Đại mỉm cười gian xảo:
"Đồ ăn hôm nay là tấm lòng của Trấn Ách Ti, đệ phải ăn hết nha."
Mấy năm nay Thi Vân Thanh theo bầy sói ăn thịt uống máu, sau khi về Thi phủ, chẳng thích ăn rau xanh.
Như vậy sao được, cân bằng dinh dưỡng phải bắt đầu từ trẻ nhỏ chứ.
Có một thoáng, mặt mày đứa nhỏ nhăn thành trái khổ qua.
Thi Đại nhịn cười, dụ dỗ từng bước:
"Đệ xem kìa, Giang công tử ăn rau nên mới vừa cao vừa đẹp như vậy đó."
Một câu trúng hồng tâm.
Thi Vân Thanh cảnh giác ngẩng đầu.
Chén của Giang Bạch Nghiễn nhạt nhẽo vô cùng, giống như Thi Đại đã nói, chỉ có vài miếng rau xanh.
Mà Giang Bạch Nghiễn, dường như vì nghe thấy câu nói của Thi Đại, hơi nghiêng đầu qua.
Thiếu niên bạch y trong trẻo như trăng, thẳng như cây tùng, tóc đen tùy ý buộc lên cao, để lộ chiếc cổ trắng sạch mịn màng, quả thật có vẻ trầm tĩnh thướt tha.
Đáng tiếc trước giờ Thi Vân Thanh và chàng không hợp nhau, cho nên chỉ hừ khẽ một tiếng:
"Đẹp?"
Thi Đại không đáp mà hỏi ngược lại:
"Bộ không đẹp hả?"
Giang Bạch Nghiễn là người khác giới đẹp nhất mà nàng từng gặp.
Thi Vân Thanh: "..."
Không nghĩ ra lời phản bác, cậu bé đành buồn bực cúi đầu, một lúc sau mới thốt lên một câu:
"Tỷ đẹp hơn hắn."
Ôi.
Chẳng chút đề phòng nghe được mấy lời trẻ con, Thi Đại như bị cậu bắn trúng hồng tâm.
Không nén nổi nụ cười bà dì, Thi Đại xoa đầu đứa nhỏ:
"Ngoan lắm luôn, đệ ăn nhiều chút nhé."
Thi Vân Thanh lại hừ.
Hừ thì hừ, vẫn ngoan ngoan ăn rau.
Như được vuốt ve đến vui sướng, khóe môi khẽ cong khó phát giác, Thi Vân Thanh ăn một miếng lại nhăn nhó mặt mày,
Ăn rau xanh có khác gì nuốt chửng lá cây đâu?
"Giang công tử."
Nhớ đến món ăn nhạt nhẽo của Giang Bạch Nghiễn, Thi Đại không quên dặn một câu:
"Huynh cũng đừng ăn mỗi rau nữa, thử món khác xem."
Hai người này sao kén ăn quá vậy kìa?
Nàng nói rất nghiêm túc, không hề chú ý đến tầm mắt đang len lén quan sát cách đó không xa...
Nuốt miếng bánh kẹp ngọt ngào khắp khoang miệng, tròng mắt Liễu Như Thường đảo quanh.
Vừa rồi nàng ta mới nghe thấy gì kia? Thi Đại đang...khen Giang Bạch Nghiễn đẹp trước mặt chàng?
Nghe hết câu đó, hình như Giang Bạch Nghiễn đã mỉm cười.
Chắc chắn đã cười một thoáng! Chàng đang âm thầm vui sướng chứ gì!
Không chắc lắm, phải nhìn lại thôi.
"Nếm thử ngọc lộ bạch nổi tiếng nhất Túy Hương Lâu xem."
Bạch Khinh giơ ly rượu lên:
"Thuận lợi phá án Liên Tiên, các vị đã vất vả rồi."
"Nào nào nào!"
Liễu Như Thường đến từ phương bắc, từ nhỏ đã uống rượu cùng người nhà, mạnh cỡ nào cũng uống.
Hôm nay tâm trạng nàng ta rất tốt, quyết định không say không về.
Trần Triệt bên cạnh chạm ly với nàng ta:
"Chú ý sức khỏe, đừng ham uống quá."
Thẩm Lưu Sương cũng là người thích uống rượu, một hơi uống cạn:
"Hôm nay thi tiếp lần trước nhé?"
"Đừng uống nhiều quá."
Nhớ đến hồi ức không mấy tốt đẹp, Tống Ngưng Yên hừ khẽ:
"Không cho phép chuốc say ta!"
Nàng ta từng bị chuốc đến mơ màng, cưỡi trên lưng cương thi, mặc nó chạy điên cuồng. Chờ khi tỉnh lại, mặt mày đầy bụi, chạy nạn đến tận Đạt Châu cách đó trăm dặm.
Rất cám ơn những đồng liêu tốt ở Trấn Ách Ti của nàng ta.
Từng tham gia vô số tiệc rượu ở Giang Nam, Diêm Thanh Hoan không xa lạ gì.
Chẳng qua lần này, tư thế nâng ly của hắn trịnh trọng hơn...
Chờ đợi rất lâu cuối cùng cũng đến hôm nay, là tiệc chúc mừng hắn mong ước đã lâu!
Khác với nhóm người lớn quá điêu luyện, đây là lần đầu tiên Thi Vân Thanh uống rượu.
Trước mặt cậu cũng có ly ngọc, lớp rượu trong ly óng ánh trong suốt, hương thơm quẩn quanh.
Trong lòng dâng lên nỗi tò mò và căng thẳng vô cớ, Thi Vân Thanh cầm ly lên, uống hết một hơi.
Từ từ.
Sao lại có vị nước mía thế này?!
"Trẻ con không được uống rượu nha."
Thi Đại cười lớn, khoe khoang uống hết ngọc lộ bạch của mình:
"Nước mía đã nghiện đúng không?"
Ngon quá.
Thanh ngọt, hương rượu nhẹ nhàng, dư vị kéo dài, không giống vị ngọt ngấy của rượu hoa bình thường, sảng khoái như nước tuyết tan chảy.
Là hương vị có thể khiến cổ họng lẫn dạ dày lâng lâng thoải mái.
Thẩm Lưu Sương lén đổi ly rượu của cậu, làm người tốt không lưu danh, ra dấu tay thắng lợi với Thi Đại.
Giữa lúc ăn uống linh đình, gió đêm thổi vào từ cửa sổ, xua tan bớt hơi rượu, giúp ý thức tỉnh táo trở lại.
Thi Đại liếc mắt nhìn quanh, lơ đãng nhìn sang Giang Bạch Nghiễn bên cạnh Thi Vân Thanh.
Chàng chỉ uống có một ly thôi.
Vì uống ngọc lộ bạch mà bờ môi Giang Bạch Nghiễn ướt át một lớp nước mỏng, được ánh nến tôn lên thành màu sắc gần như hoa lệ.
Dời tầm mắt lên trên, vành tai ửng đỏ.
Sắc da chàng quá trắng, vệt đỏ kia cực kỳ chói mắt, như nụ mai rơi trên nền tuyết, khiến người ta chẳng thể bỏ qua.
Không phải chứ.
Hình như hơi say kìa.
"Giang công tử này."
Thử đến gần một chút, Thi Đại nhỏ tiếng hỏi chàng:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]