Cốt truyện vô cùng hỗn loạn, nhưng logic lại cực kỳ mượt mà.
Vốn tưởng là "Nhiệm vụ bất khả thi" ly kỳ mất hồn giữa quan phủ và tà ma, không ngờ lại trở thành "Bố đi đâu thế" càng khó bề phân biệt.
Nam nữ già trẻ khắp phố phường đều không khép được miệng, Liễu Như Thường lặng lẽ nhặt tiểu thuyết ngược luyến dưới đất lên, Thi Vân Thanh chìm vào nỗi hoang mang ngắn ngủi.
Cậu chỉ là đứa trẻ mới mười ba tuổi, từ bầy sói đến với con người chưa được một năm, trong cái đầu nho nhỏ, bị ép phải chứa quá nhiều niềm vui nỗi buồn không hợp độ tuổi.
Đây là tra án sao? Đây là Trấn Ách Ti hả? Đây...là nằm vùng trong truyền thuyết ư?
Giang Bạch Nghiễn yên lặng đứng giữa nhóm người, rèm mi như lông vũ đen tuyền phủ xuống bóng râm, môi mỏng mím chặt.
Vì đã quen sát phạt, những gì xảy ra lúc này khiến chàng không thể hiểu được, trong nhận thức của Giang Bạch Nghiễn, giờ phút này hẳn phải xảy ra một trận huyết chiến không chết không thôi.
Kết quả lại bị vài ba câu của Thi Đại, như một nét bút nhẹ nhàng xóa sạch.
Nhìn không khí ở hiện trường, hình như cũng chẳng mấy "nhẹ nhàng".
"Chuyện xấu trong nhà không truyền ra ngoài, ta chỉ nói đến đây thôi."
Thẩm Lưu Sương nghiêng mặt:
"Lý Ngôn, nếu ngươi đã biết tất cả, chúng ta không cần tiếp tục giả vờ nữa. Sau khi trở về, hòa ly thôi."
Diêm Thanh Hoan mất hồn mất vía đứng cùng nhi tử, nữ nhi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-xua-ke-ngoc-luon-khac-phan-dien/3335631/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.