Lúc Thi Đại đến địa điểm gặp mặt, đồng đội đã đứng dưới tán cây trước cửa thôn.
Giang Bạch Nghiễn kể lại ngắn gọn manh mối ác quỷ đã nói, nghe bảo còn một nam nhân họ Triệu mặt sẹo, Diêm Thanh Hoan rùng mình:
"Người điều khiển con rối đã giết ba người liên tiếp, tối nay e rằng người bị hại chính là gã."
"Ta cũng có chút manh mối."
Thẩm Lưu Sương lên tiếng:
"Người hái thuốc trong thôn kể cho ta nghe, nhiều năm trước khi lên núi hái thuốc, từng nhìn thấy một ngôi nhà bị cháy rụi ở cuối đường núi."
Thi Đại cau mày:
"Bốn tên cướp kia...sau khi giết chết họ, đã đốt cháy cả căn nhà?"
"Lúc người hái thuốc phát hiện phế tích, căn nhà đã bị cháy được mấy hôm."
Thẩm Lưu Sương gật đầu:
"Ông ta không tìm thấy thi thể bên trong, chỉ nghĩ cả nhà họ đã đi nơi khác. Đó là một gia đình ba người, cha nương dẫn theo nữ nhi bảy tuổi, người hái thuốc thường lên núi, từng gặp họ."
Nàng ta nói đoạn bỗng khựng lại, giọng điệu hơi nặng nề:
"Điều đáng nhắc đến là, người phụ thân kia biết viết tiểu thuyết."
Diêm Thanh Hoan:
"Tiểu thuyết ư?"
"Nghe nói sở dĩ ông ta viết tiểu thuyết là để dỗ dành nữ nhi."
Thẩm Lưu Sương nói:
"Nhà họ có nuôi chó mực, người phụ thân từng cho chó mực làm nhân vật chính, viết câu chuyện trả ơn, đưa cho người hái thuốc đọc, nên người hái thuốc có ấn tượng rất sâu đậm."
Viết tiểu thuyết, bị đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-xua-ke-ngoc-luon-khac-phan-dien/3317816/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.