Sau khi Lê Tịch Nghị rời đi Tiểu Mễ nước mắt nước mũi chạy vào trong phòng tới bên giường Lê Tịch Tuyết đang nằm ngồi thụp xuống dưới nền đất nói trong nước mắt nước mũi:
- Hu hu... Tiểu thư tại sao người lại lừa em.. Rõ dàng người nói người đã khỏi bệnh và thay đổi.. Tại sao..hu hu.. Người vẫn muốn tự tử... hu hu.
Lê Tịch Tuyết cười gượng gạo nhìn nha đầu dưới đất, phải tìm đại lý do nào đó chứ nha đầu này khóc nàng cũng muốn nhức đầu luôn rồi. Lê Tịch Tuyết ho nhẹ nói:
- Khụ.. khụ...Tiểu Mễ nếu ta nói với em ta chượt chân nên ngã em có tin hay không?
Tiểu Mễ liền ngừng khóc ánh mắt nhìn tiểu thư nhà mình tiều tụy mà thắc mắc hỏi:
- Tiểu thư người thật sự không phải là tự tử sao?
Lê Tịch Tuyết gật đầu rồi thao thao bất tuyệt mà nói:
- Đúng vậy, lúc ấy ta vốn định đi đến bên cạnh hồ nhìn xuống mặt nước xem có nhớ ra chuyện gì không lại không ngờ chỗ đó vừa ướt lại vừa trơn nên trượt chân ngã luôn xuống dưới hồ. Hồ nước lạnh như vậy em tưởng ta thích ở dưới đấy lắm hay sao?
Tiểu Mễ thấy tiểu thư nói vậy cũng thôi không trách tiểu thư nhà mình nữa, giọng nói cũng bớt chút lo lắng.
- Tiểu thư người có biết lúc ấy nô tỳ lo lắng và sợ hãi thế nào không?
Lê Tịch Tuyết cười gượng gạo gật đầu an ủi Tiểu Mễ:
- Được rồi ta biết rồi, lần sau ta nhất dịnh sẽ chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vuong-phi/2624344/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.