Sau khi rời khỏi Lê Phủ xe ngựa của Tứ vương gia liền đi nhanh về hướng Mộc Nhã Lâu. Ngoài trời cũng đã sáng rõ mặt người, trên đường tấp nập vì là ngày thái hậu cùng các vị tướng quân trở về kinh thành nên người dân dưới đường cũng vì vậy mà đông đúc và ồn ào hơn bình thường.
Lê Tịch Tuyết từ sau khi lên xe ngựa liền ngồi cách xa Vũ Mặc Hàn hơn. Vừa rồi trong phủ nàng cũng cảm nhận được sự quan tâm cùng với sự sủng ái mà tứ vương gia dành cho mình. Bản thân nàng sợ càng ngày càng động tâm với hắn, sợ rằng vì vậy mà dựa dẫm, bản thân càng ngày sẽ càng ích kỉ.
Vũ Mặc Hàn thấy Lê Tịch Tuyết mặt đầy trầm tư, ánh mắt càng xa cách mình liền nhẹ giọng ôn nhu nói:
- Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?
Lê Tịch Tuyết nhẹ nhẹ lắc đầu rồi lại nhìn ra hướng ngoài cửa nhìn người bên ngoài đường.
Vũ Mặc Hàn nhanh chóng nắm lấy cổ tay Lê Tịch Tuyết rồi kéo mạnh nàng vào trong lồng ngực mình. Miệng cũng hu hòa nói:
- Sao vậy khi nãy vẫn còn ngủ rất ngon trong ngực bổn vương mà.
Lê Tịch Tuyết hốt hoảng ngồi thẳng dậy mặt đối mặt với Vũ Mặc Hàn trong lòng không ngừng trách móc bản thân tại sao có thể dễ rãi mà yên lành ngủ ngon trong lòng tứ vương gia như vậy được chứ.
Lê Tịch Tuyết sau một hồi vùng vẫy cuối cùng vẫn không thể thoát ra khỏi cánh tay Vũ Mặc Hàn được. Nàng liền hét lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vuong-phi/2624311/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.